*Danh ngôn tình yêu:
09:07 - 03/05/2015

Nelson đột nhiên cảm thấy một chút cảm động nhỏ, gật đầu một cái, nhưng kế tiếp Chiêm Hiểu Đường nói một câu lại làm cho Nelson thiếu chút nữa phải hộc máu.


“Phía dưới anh còn sưng không?” Chiêm Hiểu Đường ngây thơ hỏi.


“Cô chớ ở trước mặt tôi hoảng mấy lần, nó cũng không sưng lên!” Nelson tức giận trả lời.


“Thật?” Chiêm Hiểu Đường trên mặt là vẻ mặt đau lòng, “Thì ra là có quan hệ đến tôi, thật xin lỗi!”


Nelson vừa định nói cô hiểu là tốt rồi, ngoài cửa lớn lại bỗng dưng vang lên tiếng kim loại “thùng thùng, đông đông” va chạm.


Chiêm Hiểu Đường vội vàng chạy đến cửa, cửa phòng cũng đồng thời bị mở ra, đi tới là một người đàn ông bụng to phề phệ.


Thì ra là chủ nhà sát vách!


Ông chú chủ nhà, cười mị mị nhìn Chiêm Hiểu Đường, một tay cầm một cái rìu, một tay cầm một cái dây lớn bằng ngón cái, xích sắt đã bị chém thành hai khúc, “Hiểu Đường, chị cô lại đem cô nhốt rồi hả ? Thật không ra cái gì, tại sao họ có thể đối với cô như vậy? Chỉ là, tôi đã giúp cô giải quyết sợi xích sắt, cô cũng không cần phải lại bị nhốt ở trong nhà.”


“Cám ơn chú”. Chiêm Hiểu Đường lập tức mời chủ cho thuê nhà vào phòng khách, còn khéo léo rót chén nước cho ông ta.


Chủ nhà nhận lấy nước, cười nhìn Chiêm Hiểu Đường như cũ, “Hiểu Đường, cô còn nhớ hôm nay là ngày mấy hay không?”


Chiêm Hiểu Đường nháy mắt mấy cái, nửa u mê nửa giả bộ ngu cười nói: “Hôm nay? Chẳng lẽ là sinh nhật chú? Hoặc là ngày kỷ niệm chú và bà xã kết hôn?”


Mặt chủ nhà lập tức trầm xuống,: “Cô đang giả bộ hồ đồ với tôi phải không? Hiểu Đường, cô nghĩ lại xem tiền thuê phòng sang năm cô có phải nên giao nộp rồi phải không? Hả?”


Bỗng nhiên trên mặt Chiêm Hiểu Đường đột nhiên hiện lên thần sắc khó chịu, “Chú, cháu hiểu biết rõ là cháu nên nộp tiền thuê phòng, nhưng. . . . . . Thế nhưng hai ngày nay đầu cháu có chút khó chịu chú có thể thư thả mấy ngày nữa hay không, cháu bảo đảm đến lúc đó nhất định sẽ đem toàn bộ tiền thuê phòng nộp lên. . . . . .”


Mặt của ông chú lập tức chuyển nhiều mây, “Không được, cô mỗi lần đều nói như vậy, nếu là người người đều giống như cô khất nợ như vậy không giao nộp tiền thuê phòng, tôi còn lấy cái gì để sống? Chẳng lẽ ngày ngày đều phải ăn không khí?”


Chiêm Hiểu Đường ngồi xổm bên chân ông chú chủ nhà lấy lòng, thay ông ta đấm xuống, trên mặt đầy tràn nụ cười nịnh hót, “Đại thúc, chú người tốt như vậy, giúp cháu mấy ngày đi, cháu có thể rửa chén cho chú, quét dọn gian phòng, xoa bóp, đấm bóp, còn có thể làm tốt rất nhiều chuyện.”


Chủ nhà bất đắc dĩ cười khổ, “Hiểu Đường, tôi cũng vậy không phải là không muốn giúp cô, nhưng cô mỗi lần đều như vậy, tôi cuối cùng không thể vĩnh viễn đều đối với cô thư thả thêm?”


Trên mặt cười Chiêm Hiểu Đường, không giảm mà lại tăng, “Nếu chú cũng đã giúp cháu nhiều lần như vậy, cần gì phải quan tâm nhiều hơn một lần nữa, đại thúc chú sẽ thấy giúp cháu một lần nữa, coi như một lần cuối cùng, có được hay không?”


Chủ nhà còn muốn nói tiếp cái gì, lúc này, một đạo thanh âm miễn cưỡng lại chen vào, “Phòng của em thuê bao nhiêu? Tôi thay em trả.”


Chiêm Hiểu Đường nhìn người xuất hiện tại cửa phòng khách, Nelson đang dựa vào trên ván cửa rất cố hết sức mới có thể làm cho mình đứng thẳng, vội vàng đi tới đỡ anh, “Anh không ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến đây làm cái gì?”


Nelson cười đáp: “Thay em trả tiền thuê phòng, em không hoan nghênh?”


Chiêm Hiểu Đường bĩu môi nói: “Anh thay tôi trả tiền thuê phòng? Trên người anh có tiền sao?”


Người này một thân quần áo đều nhuốm máu cô có thể giúp anh giặt sạch sẽ, không phát hiện có các loại đồ vật ví tiền, ngay cả bộ quần áo anh mặc trên người bây giờ tất cả đều là cô mua cho anh, mặc dù là hàng trên vỉa hè đồ hạ giá, anh vẫn giống như cũ hình tượng cao lớn, tản ra khí thế cao quý đặc sắc khó tả, người đàn ông này mặc lên có chút ít khí thế vương giả, hoàn toàn không có tiền nhưng cũng là sự thực.


Nelson nghe vậy lắc đầu một cái, hoàn toàn không phản đối nói: “Không có.”


Chiêm Hiểu Đường lại bĩu môi, thưởng cho anh một cái liếc mắt, Nelson cũng không để ý, liếc về phía ông chú chủ nhà, “Chẳng lẽ phòng của cô ấy thuê cũng chỉ có thể dùng tiền mặt mới có thể trả?”


Chủ nhà không đáp lời của anh, chỉ là kinh ngạc hỏi Chiêm Hiểu Đường, “Cậu ta là ai? Tại sao ở nhà của cô?”


Chiêm Hiểu Đường ngây ngô cười một tiếng, “Cháu có một người anh họ xa, đến Hy Lạp du lịch, vì vậy ở tạm nhà cháu mấy ngày.”


“Anh họ xa?” Chủ nhà cực kỳ nghi ngờ, “Cô không phải trừ hai người chị, cũng không có người thân nào khác sao?”


Chiêm Hiểu Đường gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói: “Cái này. . . . . . Vốn cho là không có, chỉ là sau lại đột nhiên liên lạc được, cho nên mới. . . . . . Hắc hắc. . . . . .”


Ông chú chủ nhà hiển nhiên cũng là người đơn thuần, hai ba câu đã tin là thật, sờ sờ đầu Chiêm Hiểu Đường, “Liên lạc được người thân khác là tốt rồi, cô có người anh họ này làm chỗ dựa, cũng tránh cho cô còn bị hai người chị tiếp tục khi dễ.”


Chiêm Hiểu Đường một bên lúng túng liều mạng cười khúc khích, vừa chột dạ rũ mắt xuống, ánh mắt không dám đối mặt ông chú chủ nhà. Lần đầu nói láo trong đời, còn là lừa gạt ông chú chủ nhà thiện lương, yêu mến, điều này làm cho nội tâm Chiêm Hiểu Đường cảm thấy lo lắng sâu sắc.


Nelson lấy xuống chiếc nhẫn ở ngón tay út trên bàn tay phải, đưa cho chủ nhà, “Chú cầm cái này đi, mang đi cầm hay đi bán thích hợp cũng tùy ý chú, mặc dù tôi cũng không rõ giá trị của chiếc nhẫn này, nhưng để trả tiền thuê phòng tuyệt đối dư dả, nếu như chú không tin tôi, cũng có thể tìm một người đến đây kiểm tra trước, sau đó quyết định có nhận hay không.”


Chủ nhà không cầm chiếc nhẫn của anh, chỉ lắc đầu, “Cậu cứ giữ lại đi.” Lại nhìn Chiêm Hiểu Đường: “Tôi cho cô thêm thời gian 2 tuần, đến lúc đó nhất định phải chuẩn bị xong tiền thuê phòng.”


Thế nhưng, Nelson lại cố chấp cứng rắn đem chiếc nhẫn nhét vào trong tay chủ cho thuê nhà: “Cầm đi! Tôi đã nói qua sẽ thay cô ấy trả tiền thuê phòng, nhất định sẽ trả, nói không giữ lời không phải hành vi của đại trượng phu? Chú không cần cho cô ấy thêm thời gian 2 tuần, 2 tuần sau chú cũng không phải đến nữa.”


Chủ nhà nhìn Nelson trước mặt một chút, cho dù được Chiêm Hiểu Đường đỡ, vẫn tràn đầy khí phách tôn quý có một không hai.., nhìn lại hình dáng chiếc nhẫn trên tay mình khéo léo lại sáng rỡ kỳ diệu, trầm giọng thở dài: “Được, vậy tôi liền nhận nó.” Rồi đem chiếc nhẫn bỏ vào túi áo.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Polly po-cket