12:49 - 27/07/2015
định gọi cô đợi anh thì bên cạnh đã thấy có mùi hương thoảng qua, một cô gái đi lướt qua anh, nhảy tới vỗ vai Hình Dục.Hình Dục quay sang nhìn một cái, lấy từ trong ba lô ra quyển vở đưa cho cô gái ấy: “Hôm qua có việc nên không đi học, xin lỗi nhé!”
Cô bạn gái cười lắc lắc đầu, nhân động tác cho quyển vở vào trong ba lô, liếc mắt nhìn Hình Khải một cái rồi ghé sát vào tai Hình Dục nói nhỏ: “Đằng sau có anh đẹp trai, để mình đoán nhé, chắc chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ.”
Hình Dục đương nhiên là biết giá, trên người Hình Khải từ đầu tới chân toàn hàng hiệu.
“Mấy giờ em tan học?” Hình Khải thăm dò hỏi.
Hình Dục đang định nói thì An Dao đã nhanh hơn cô một bước, hỏi trước: “Anh là?”
Hình Dục nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng ngùng của cô bạn, hơi chau mày nói: “Anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học em.”
An Dao kinh ngạc mở to mắt: “Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em à?” Không đợi Hình Dục trả lời, cô đã bật ngón tay cái giơ về phía Hình Dục, lẩm bẩm: “Được đấy Hình Dục, lại còn giấu một ông anh đẹp trai như thế ở trong nhà, tin tức này quả thật quá kinh khủng…”
Hình Khải chẳng quan tâm bọn họ đang thì thầm với nhau điều gì, anh chỉ khẽ khựng lại, nhắc lại một lần: “Em là… An Diêu(1)?”
Nếu anh nhớ không lầm thì tên cũ của Hình Dục là An Diêu. Lấy họ của mẹ và cha ghép lại.
An Dao nghe anh gọi tên mình, rõ ràng cô rất căng thẳng, cô đứng cạnh Hình Dục, ngượng ngùng gật gật đầu: “Chào anh, em là An Dao, An trong từ “Bình An”, Dao trong từ “Quỳnh Dao”…” Nói rồi cô đưa tay ra đầy thân thiện.
“Chào em!” Hình Khải cũng giơ tay ra bắt một cách lịch sự.
“Xin hỏi, đồng hồ của anh mua ở đâu thế? Em tìm rất nhiều nơi mà không thấy thương hiệu này.” An Dao đi lên trước một bước, vô tình đẩy Hình Dục sang một bên.
Hình Khải hơi khựng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “À, nhờ người mang từ nước ngoài về, nếu em muốn, viết lại mã đồng hồ mà em định mua, anh nhờ người mang về cho em.”
An Dao thấy Hình Khải không giống người buột miệng hứa bừa, trong lòng bỗng thấy vui vui, có lẽ cô đã gặp được đại gia thật rồi. Trước kia sao cô không nhận ra Hình Dục xuất thân tốt như thế chứ?
Cô lè lè lưỡi, nói: “Thế sao được, anh khách khí quá rồi…”
Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình thường!
Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.
Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.
Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.
Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!
Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày này, anh phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.
“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.
Hình Khải còn đang suy nghĩ, An Dao đảo mắt tinh quái, mím môi cười: “Giờ mới đang là buổi sáng, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hay là thế này, anh có thể vào lớp em ngồi dự thính, giờ học y rất thú vị.”
“Có tiện không? Không hay lắm nhỉ…” Hình Khải có chút không muốn đi, vốn định từ chối, nhưng lại không muốn người đẹp bị mất mặt nên anh đành lịch sự hỏi lại.
“Không sao đâu. Thêm một hai sinh viên giáo sư cũng chẳng để ý. Tiểu Dục, cậu nói xem có phải không?” An Dao đi đến cạnh Hình Dục, cù cù vào lòng bàn tay cô, ý bảo cô giữ Hình Khải lại.
Hình Dục chầm chậm gập sách vào nhìn Hình Khải, cô tự nhận không thể quyết định thay anh, muốn đi muốn ở là do sự hứng thú của anh.
Hình Khải không nói gì, đúng lúc ấy, nghe thấy hai tiếng chó sủa, anh đột nhiên nhớ ra con chó lông vàng mà mình đã nuôi, vội chuyển đề tài.
“Tiểu Dục, sao không thấy Kim Mao Đại Dục nhà mình đâu nhỉ?”
“Phì…” An Dao đưa tay lên bịt miệng cười, nói với Hình Dục: “Anh cậu tệ thật đấy!”
Hình Dục liếc An Dao một cái, vẻ mặt bình thản trả lời: “Hai hôm trước nó đau bụng, vì vậy anh Dương Minh mang về nhà chăm rồi.”
Hình Khải ừ một tiếng: “À… Đặng Dương Minh còn chưa biết anh về.” Nói rồi anh móc di động ra, bấm số gọi cho bạn.
Hai người nói với nhau mấy câu, Hình Khải hẹn Đặng Dương Minh cùng ra ngoài ăn trưa. Đặng Dương Minh mời.
“Tiểu Dục, Dương Minh đến đón anh bây giờ, buổi trưa gặp nhau ở cổng trường nhé!” Hình Khải nói với Hình Dục, rồi quay sang An Dao: “An Dao, gặp em anh rất vui!”
Trước khi quay người bỏ đi, anh vẫn không quên nói lời tạm biệt với người đẹp..
An Dao nhìn theo bóng Hình Khải đi xa dần, bĩu môi thất vọng.
“Anh cậu làm sao thế? Không thấy là mình rất có cảm tình với anh ấy à? Hay tại mình nhiệt tình quá?” Vẻ mặt An Dao căng thẳng.
“Hình Khải không phải anh mình.”
“Không phải anh cậu lẽ nào là em cậu sao? Ha !” Quan hệ giữa An Dao và Hình Dục khá tốt, cô nghĩ Hình Dục đang đùa.
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, môi hơi mở ra, đúng lúc ấy một giáo sư đi ngang qua họ, hai người cúi người chào. Giáo sư giục họ mau mau vào lớp, An Dao thấy giáo sư cầm một tập tài liệu dày trong tay, cô chủ động yêu cầu cầm giúp, sau đó cùng thầy đi vào lớp.
Hình Dục nhìn theo An Dao, ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Bỏ đi, cô cũng không cần phải giải thích với An Dao quá nhiều.
Song, có những chuyện không dễ giải quyết như Hình Dục nghĩ.
Trong suốt cả tiết học dài 60 phút, An Dao chẳng học hành gì, chỉ ngồi bên cạnh Hình Dục thăm dò tình hình của Hình Khải. Nói gì thì nói An Dao cũng là một cô gái xinh đẹp có tiếng của khóa này, đương nhiên chẳng thiếu người theo đuổi, nhưng yêu cầu của cô cao mà hoàn cảnh gia đình cũng rất khá, vì vậy cô nhất quyết không chơi với những sinh viên nghèo.
“Hình Dục, anh trai cậu có bạn gái chưa?” Mắt An Dao thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm.
Hình Dục cặm cụi chép bài, im lặng không đáp.
“Cũng phải, có bạn gái rồi ai còn xuất hiện ở đây nữa, ha ha…” An Dao vui như mở cờ trong bụng, tự lẩm bẩm nói một mình.
Tay Hình Dục khựng lại, nhớ tới cơ thể nở nang hấp dẫn của Hình Khải, cô vô thức cúi gằm đầu xuống.
Đến trưa, An Dao nhớ Hình Khải trước khi đi có nói sẽ quay lại đón Hình Dục, thế là cô sánh vai cùng Hình Dục đi ra khỏi lớp. Hình Dục rất hiểu ý bạn, cô chỉ trầm ngâm.
Hình Khải và Đặng Dương Minh cùng đứng ngoài cổng trường hút thuốc đợi Hình Dục.
Hai người có chiều cao tương đươ...