*Danh ngôn tình yêu:
09:32 - 03/05/2015

Chương 1: Tiến cung


Trong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ.


Ta đang ngồi trong xe ngựa.


Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường.


“Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!” A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ.


“Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?” Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh.


Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời.


“Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước.” A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta.


Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay, chúng ta đều ngang hàng như nhau, tiến cung làm cung nữ.


Ta uống vài ngụm nước lạnh, khẽ hỏi: “Chúng ta đến đâu rồi?”


A Uyển hơi lớn tuổi, cũng trầm tĩnh hơn một chút: “Trời sáng liền đến kinh thành.”


Năm nay là Thành Hóa năm đầu, ta vào cung, từ một tiểu thư quan gia *****, biến thành một cung nữ.


Trong cung quy củ rất nhiều, nói bậy hay làm việc gì sai, kết quả chỉ có một, đó chính là cái chết.


Lão cung nữ chỉ vào một cái giếng nói với chúng ta, ở trong đó chứa không biết bao nhiêu thi thể, mà trong cung còn có vô số giếng như vậy, nếu như muốn sống, liền cúi đầu làm việc, cái gì cũng đừng nghe, cái gì cũng đừng nói.


Sắc mặt A Uyển lập tức trở nên trắng bệch, một thời gian dài sau đó, khi uống nước cũng còn sợ hãi .


Cùng đi với chúng ta là một nữ nhân có vẻ đẹp tuyệt mỹ, ta quên mất tên của nàng, nghe nói không lâu về sau nàng được hoàng thượng lâm hạnh, sau nữa, liền không có tin tức của nàng. Lão cung nữ nói với chúng ta, ở trong cung người không thể đắc tội nhất không phải là hoàng hậu, không phải là hoàng thượng, mà là Vạn quý phi. Mà biện pháp tốt nhất để tránh đắc tội với Vạn quý phi chính là, không nên nghĩ đến quyến rũ hoàng thượng.


Khi nói lời này nàng cố ý nghiêng mắt nhìn qua những cung nữ có tâm cơ, dáng vẻ thùy mị xuất chúng. Nàng tự nhiên không chú ý đến ta, bởi khi trưởng thành, vẻ đẹp của ta thật sự không đặc biệt đến mức khiến cho người khác động tâm.


Chẳng lẽ đối với cung nữ, hướng đi tốt nhất là từng bước tiến đến long sàn sao?


Chương 2: Trương Mẫn công công


A Uyển nói, nàng chỉ nghĩ đến việc xuất cung. Bất quá tâm nguyện này thật mong manh, có lẽ sẽ có một ngày, thế nhưng ngày đó là lúc ta và nàng đã lão, vài chục năm, cuộc sống mấy thập niên ở trong cung, đã sớm tách biệt với thế giới bên ngoài, về sau nếu như xuất cung, muốn như thế nào tự vệ cùng trang trải quá cuộc sống? Cho nên ta đã sớm chuẩn bị một ngày sẽ chết già trong cung.


“Mai cốt hà tu tang tử địa, nhân sinh vô xử bất thanh sơn”.


Ta viết hai câu trên mặt đất, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng nói: “Ngươi biết chữ?”


Ta sợ hãi, tay run lên, vội vàng ném cục đá đi, đứng dậy hành lễ: “Trương công công.”


Trương Mẫn, Trương công công là một người rất tốt, ít nhất trong cung danh tiếng cũng không sai, không như người khác dựa vào thủ đoạn cay độc để tiến thân. Vị công công này trước nay vân đạm phong khinh, nhưng vì thân mang khuyết tật nên trên mặt dù lộ vẻ ôn nhu, lại khiến người khác có cảm giác sắc bén.


Bởi vì hoạn quan không cần vẻ ngoài sắc bén, vì vậy hắn chỉ là một kẻ trông môn, vì chính mình thoải mái vui vẻ.


“Ngươi tên là gì?”


“Nô tỳ Kỷ Vân.”


“Ngươi biết chữ?”


“Học qua mấy năm, nông cạn nhận biết một chút.”


Hắn tinh tế nhìn chữ trên đất mấy lần, mỉm cười nói: “Chữ của ngươi rất đẹp.” Lại nhìn một chút trên tay ta, hiểu rõ nói: “Hoán Y Cục từ lúc nào trở nên nặng nhọc như vậy ? Hay có người khi dễ ngươi là người mới?”


Ta cung cung kính kính đáp: “Nô tỳ mới vào cung, mọi việc đều không hiểu rõ, còn cần các vị tiền bối chỉ điểm nhiều, để chia sẻ có thể cũng cần phải vậy.”


Ta cúi đầu, cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở trên người ta, hồi lâu mới xoay người rời đi.


Khi dễ người mới là truyền thống của mỗi địa phương, trong lòng hắn hiểu, nhưng hỏi nhiều một câu kia là có ý tứ gì?


Đây chỉ là một điểm nho nhỏ không đáng phải bận tâm, bởi mỗi ngày làm việc nặng nhọc khiến ta không có thời gian suy nghĩ nhiều cái khác, nhưng khả gọi là người mới, cũng rất nhanh nhận thức. Bất tri bất giác, ta cũng liền thích nghi được.


Trong cung đa số hạ nhân đều không biết chữ, nhưng ngày lễ tết mọi người đều muốn thông tri về nhà báo bình an, A Uyển trong lúc vô tình nói đến ta biết chữ có thể hành văn, mọi người liền vui mừng để cho ta chấp bút gia thư.


Liên tục mấy ngày, ta viết không biết bao nhiêu”chuyển lời bình an”, không gì ngoài tốt khoe xấu che, trong gia thư thường là thăm hỏi phụ lão trong nhà, ta chưa viết, người đối diện đã muốn bắt đầu rơi lệ.


Thật là “Mỗi phùng giai tiết bội tư thân”.


(Đây là một câu trong bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ, nguyên tác: Vương Duy, ý nghĩa: Mỗi dịp hội hè, lại càng thêm nhớ nhà) Chương 3: Thăng cấp


Trong thâm cung, mấy ai có thể cảm nhận được phận người nhỏ bé không thể đấu tranh để sinh tồn mà bi ai.


Một số người đã từng nhờ ta viết qua gia thư, năm nay đã không còn, nhưng chắc chắn sẽ có người mới lại đến, lại tiếp tục những lời răn, lại tiếp tục những việc kia.


Trong mấy năm này, trong và ngoài cung xảy ra không ít chuyện, nhưng thường xuyên vang lên ở bên tai ta, không gì khác ngoài ba chữ “Vạn quý phi”. Thật là một nữ nhân vừa đáng sợ, vừa đáng thương. Ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa liếc thấy nàng một cái, trên gương mặt nàng đã không còn dấu vết tuổi thanh xuân, trong mắt nàng có sợ hãi, có ghen ghét, rõ ràng hoàng thượng yêu nàng như vậy, nàng lại vẫn sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi. Vì vậy, hài tử từng người một đều chết từ trong trứng nước, người người đều sợ nàng, hoàng thượng cưng chìu, thành một đạo bùa chú đòi mạng.


Không lâu về sau, ta nhận được một đạo lệnh điều đi nhậm chất quản lý kho tàng, đây là một chức vụ nhàn hạ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là thống kê của cải hoàng gia.


Nói thật, đây là chức vị cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy một hai người, trong này, cả ngày chỉ có đối diện với núi vàng núi bạc, có người có lẽ sẽ hưng phấn run tay, nhưng thấy nhiều rồi, sự việc cũng chỉ có như vậy mà thôi.

...
Trang: 1234Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Snack's 1967