- E không đi được đâu anh.
- Sao vậy? Em không ở lại được nữa đâu? Ngần ngại một lúc, Cường nói: Anh ngờ là bà ta không phải bị điên đâu, mà là...anh ngập ngừng...Mà em phải đi thôi. Bà ta sẽ làm hại em đấy.
Cô lại khóc:
- Em thử bỏ đi mấy lần rồi anh. Nhưng lần nào cũng bị bắt lại, bà ta biết em đi đâu.
- Làm sao mà biết được?
- Em không biết. Anh thấy vết sẹo này không? Cô vén tóc cho Cường nhìn. Lần trước lúc em trốn đi bà ấy đánh em đấy. Bà còn nói, nếu em bỏ đi lần nữa bà sẽ bẻ cổ rồi ăn tươi nuốt sống em.
Cường lại rùng mình.
- Lúc tối bà ấy lao đến siết cổ anh, em sợ anh chết, nên quỳ lạy van xin mãi bà ấy mới tha. Cô ngẩn lên nhìn:
- Thôi thì anh đi đi, em ở lại, dù sao cũng là mẹ con, bà không làm gì em đâu.
Cường chần chừ, anh rất muốn đi thật nhanh khỏi đây, linh tính cho anh cảm giác chẳng lành, về một chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng anh không thể bỏ lại cô gái tội nghiệp này. Chợt cô gái kêu lên:
- Em biết cách thoát rồi, nhưng anh phải giúp em. Em ngờ rằng bà ta có bùa phép chi đó nên mới biết được em đi đâu. Lâu nay em để ý thấy bà ta thường ngủ bên cạnh một cái hòm, trong hòm dường như bà ta đặt một con hình nhân ghi tên em, ở đầu hòm có dán một lá bùa, chỉ cần gỡ được lá bùa đó ra là em có thể đi. Em không tự tay gỡ lá bùa đó được, anh giúp em với.
Cô gái khẩn khoản van nài. Cường không kịp suy nghĩ, anh giục.
- Em dẩn anh vào phòng bà ta ngay đi.
Cô gái mừng rỡ toan dẩn anh vào thì chợt...cô dừng lại nghe ngóng...nét mặt bỗng trở nên tái xanh, hoảng hốt.
- Không kịp rồi, mẹ em bà ấy về sắp tới rồi, anh mau trốn đi, không bà ta giết anh đấy.
Cường lắng tai nghe xung quanh vẩn yên ắng.
- Anh có nghe thấy gì đâu?
- Không, bà ấy sắp về tới rồi, em nghe thấy mà, anh mau trốn đi.
- Còn em thì sao? Chẳng lẽ em không đi?
- Tối nay. Cô gái nhìn anh khẩn khoản nói. Bây giờ anh cứ trốn đâu đó xung quanh đây. Tối nay, đợi lúc mẹ em ngủ, anh vào nhà gỡ lá bùa. Anh đi đi, tối nay em sẽ ra cửa sổ ra hiệu cho anh vào, anh đi nhanh lên, phía sau có một góc hàng rào bị đổ anh trèo qua được đấy, đi đi anh, kẻo không kịp mất...
Nghe lời cô gái, Cường vội vã chạy ra phía sau, nhìn quanh quất, phía cuối vườn nơi um tùm dây leo quả là có một đoạn hàng rào bật gốc, những thanh tre đã mục gẫy, Cường đưa tay vẹt mớ dây tơ hồng uốn éo, vừa sắp trèo qua thì đã nghe tiếng bà già quát tháo trong nhà. Cường hoảng sợ lao nhanh qua, mặc kệ những đoạn tre lởm chởm chỉ chực cào vào da thịt.
Thoát khỏi ngôi nhà, Cường cắm đầu chạy một đoạn khá xa rồi từ từ dừng lại nghe ngóng, bóng chiều đổ xuống nền gạch đá loang lỗ của con đường nhỏ, từng vũng, từng vũng nước đục ngầu bốc mùi khăm khẳm của bùn đất quyện mùi rác rưởi vương vãi khắp nơi, phía sau đường chính là những căn nhà thưa thớt, lụp xụp và tối tăm tụt sâu trong những lùm cây um tùm. Cảnh chiều càng thêm ảm đạm bởi hoàng hôn sắp tắt, đỏ ối cả một vùng trời hắt cái ánh sáng hực đỏ như máu xuống mọi vật. Một cơn gió lạnh kéo qua, chợt...Cường lắng tai nghe, dường như phía sau anh có tiếng bước chân, tiếng chân ai đi thật nhanh, anh lạnh người, cắm đầu chạy thục mạng, càng chạy, anh càng thấy chân mình ríu lại, còn tiếng chân kia càng lúc càng gần. Anh nghe cả tiếng gió bạt hơi thở hổn hển của mình ù ù bên tai. Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt và cái miệng vương đầy máu tươi của bà già, cả đôi mắt long lên sòng sọc đầy thèm khát. Anh cứ chân trần mà giẫm lên bùn đất lổn nhổn đá găm.
- Cậu kia, đứng lại, đừng chạy nữa, đứng lại...
Đến lúc nghe tiếng gọi phía sau thì Cường mới như chợt tỉnh, đó là giọng của một người đàn ông, ông ta vừa chạy vừa gọi, giọng ngắt quãng trong tiếng thở. Anh từ từ dừng lại, ngoái đầu nhìn, anh nhận ra, đó là ông già anh gặp hôm trước ở hẻm, ông ta đang dứng thở dốc, mặt đỏ au vì cố chạy theo anh.
- Là ông, ông đuổi theo tôi làm gì?
- Tôi làm sao mà phải đuổi cậu. Tôi định hỏi cậu vài chuyện không ngờ cậu bỏ chạy nhanh quá. Tôi sợ cậu chạy mất nên phải đuổi theo gọi lại. Mà cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế kia?
Cường đã bình tĩnh trở lại, anh bước đến gần ông già:
- Thì đúng là tôi cứ sợ bị ma đuổi ông ạ. Rồi anh ngập ngừng. Không chừng... còn... đáng sợ hơn cả ma nữa.
Ông lão ngẩn lên nhìn anh bằng cặp mắt hoài nghi...rồi buông giọng:
- Nhà tôi cũng gần đây, cậu đến đó kể cho tôi nghe xem có chuyện gì nào.
Cường gật đầu, dù sao chốc nữa anh cũng phải quay lại gặp cô gái, dù thật ra trong lòng anh có phần sợ hãi khi nghĩ đến việc phải quay lại ngôi nhà đó. Rồi anh nhìn ông già, thoáng mừng khi nghĩ đến việc tìm được một người có thể giúp anh. Nghĩ vậy, anh bước nhanh theo ông, trời đã sụp tối hẳn.
Căn nhà nhỏ đến mức trông nó giống như một túp lều, cánh cửa xiêu vẹo trông như chỉ để lấp lại cái khung cửa. Qủa thật vậy, đó chỉ là một miếng ván mỏng, ông già chỉ đưa tay nhấc nó để qua một bên. Vừa nhấc ông vừa nói:
- Tôi tên Hưng, nhưng mọi người gọi tôi là thầy Năm, cậu đáng tuổi con tôi gọi tôi ông Năm được rồi.
Ông bật hộp quẹt, đốt cây đèn dầu, trong nhà chẳng có đèn điện. Ông đưa tay chỉ xuống tấm ván nhỏ kê trong góc.
- Cậu ngồi xuống đó đi, tôi đi pha trà uống cho ấm bụng.
Rồi ông để cây đèn dầu xuống trước mặt Cường rồi đi đến cái bàn nhỏ trong góc, ở đây cái gì cũng nhỏ xíu. Trong ánh đèn leo lét, chập choạng, Cường nhìn xung quanh, căn lều nhỏ chật chội, thoang thoảng hương trầm, xéo trước cửa ông già có treo một bó lá, nhìn kỹ là lá dâu tằm, loại lá dùng xua tà ma. Góc vách cạnh đó treo mấy lá bùa viết gì đó bằng mực tàu ngoằng ngoèo. Lá bùa. Cường chợt nghĩa đến cái lá bùa mà chốc nữa anh sẽ gỡ để giải thoát cô gái đáng thương. Ông già này, chắc ông cũng hiểu biết về bùa phép phần nào, liệu ông có thể giúp anh gỡ được lá bùa kia không? Đang suy nghĩ, thì ông Năm bưng ấm trà ngồi xuống.
- Chuyện ma quỷ của cậu nói thật ra là thế nào vậy?
- Cháu không dám chắc ông ạ! Cháu chỉ cảm thấy những chuyện cháu gặp đáng sợ quá!
Ông Năm thong thả rót trà vào tách, hương trà bốc lên thơm ngát.
- Đâu, cậu kể cho tôi nghe xem nào.
Cường nhấp một ngụm trà, hương Nhài thơm dịu cùng vị trà ngọt như mật ong khiến đầu óc anh dịu lại. Anh từ từ kể lại cho ông Năm nghe những chuyện kỳ dị anh gặp phải ở ngôi nhà.
***
Trăng đã lấp ló sau những rặng cây đen, trăng vọng nên tròn to và sáng rực. Ông Năm đưa mắt nhìn trăng, nhìn xa xăm.
- Cậu định thế nào?
- Cháu định quay lại ngôi nhà đó!
- Để làm gì? Để gỡ lá bùa đó sao? Tôi khuyên cậu