*Danh ngôn tình yêu:
09:12 - 25/07/2015


Ngồi trà nước bâng quơ khiến Nguyên biết được Bảo Nguyên và Thu vốn là bạn thân. Từ ngày Bảo Nguyên mất, Thu đâm ra sợ bướm, có lẽ là ám ảnh. Và quan trọng hơn, Phạm Minh Thu năm đó chính là chị Thu quản lí tầng 5 của kí túc xá đại học Nông Sàn bây giờ.


Ngày càng dấn sâu vào sự việc năm đó, Nguyên càng trở nên rối trí. Chị Thu rõ ràng đã nói dối về thời điểm chị bắ đầu sợ con bướm. Giấc mơ ấy liệu có phải là sự thật? Nếu nó là giả thì sao lại cứ lẩn quẩn, chân thật đến thế, Nguyên nhìn thấy khuôn mặt của Bảo Nguyên từ trước khi tìm ra bài bào đó. Còn nếu nó là thật thì Thu làm thế có ý gì? Bao nhiêu nghi vấn cứ bám lấy Nguyên không dứt.


Việc 1 người đột nhiên tìm hiểu về 1 vụ án cách đây gần 15 năm không khỏi làm mọi người không chú ý. Nguyên bắt đầu bị điều tra và giải trình với ban quản lí nhưng cô chỉ một mực nói rằng mình không biết gì cả, chỉ là tò mò. Nhưng cô vẫn bị theo dõi sát sao khi đang thả những cánh bướm đỏ bằng giấy màu trong sân kí túc xá. Nguyên có cảm giác mọi chuyện cũng sắp kết thúc, cô thả con bướm bằng giấy màu đỏ xuống sân rồi bước vào phòng. Tối qua, trong giấc mơ, thay vì Nguyên vô hình và an toàn, chỉ cần chờ cho giấc mơ kết thúc thì lần này, Nguyên thấy sợ. Cô gái đang vò cánh bướm không chỉ trông thấy mà còn mỉm cười với Nguyên.


Tối 23 Tết, cả phòng về quê gần hết, chỉ còn Diệp và Nguyên ở lại. Nguyên không còn thấy sợ khi ở trong phòng 1 mình mà lại muốn gặp cô gái đã từng ngủ trên chiếc giường này, Bảo Nguuyên, để biết được sự thật. Nguyên có cảm giác, mọi chuyện đêm nay sẽ kết thúc nên từ chối đi cùng Diệp. Ngẩn ngơ ngắm con bướm một lúc, Nguyên bỏ xuống ra ban công ngắm 1 bầu trời không trăng, chỉ có sao.


Cửa phòng hé mở, Nguyên thoáng gọi:


- Về sớm thế.


Đáp lại lời Nguyên là tiếng của phòng khép lại. Bình thường Diệp mà vào phòng là sẽ liếng thoắng không ngừng. Không quay lại, Nguyên lại hỏi:


- Sao hôm nay mày hiền thế. - Lòng Nguyên chộn rộn.


Cô xoay người vào trong và giớ thì biết trong phòng lúc này không phải là Diệp mà là chị Thu, quản lí kí túc xá có chìa khóa riếng của các phòng.


- Chị chưa nghỉ ạ. - Nguyên mỉm cười.


- Embiết gì rồi? - Giọng chị Thu run run. - Sao em lại đi tìm hiểu về cái chết của Bảo Nguyên, em là gì của Nguyên.


- Em không quen ai tên Bảo Nguyên cả. - Nguyên trầm giọng, cơ hồ như cô đã biết câu trả lời cho câu hỏi bấy lâu nay của mình.


- Nói dối. - Giọng chi Thu hung hăn. - Đỗ Bình Nguyên, cái tên chỉ sai khác 1 chữ. Lẽ ra chị nên đoán được mà xếp em vào nơi khác.


- Tại sao ạ, chị đoán ra gì? - Nguyên vẫn dò hỏi.


- Ra cái gì, em giả vờ à. Nếu không phải, sao gần đây con bướm giấy màu đỏ cứ xuất hiện khắp nơi quanh chị?


Nguyên thở nhẹ, mấy ngày gần đây Nguyên vờ với mọi người và không nói với ai vì sao Nguyên làm thật nhiều con bướm bằng giấy màu đỏ rồi rải khắp nơi. Nguyên chắc rằng sẽ có con lọt vào tầm mắt chị Thu, và mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.


- Bướm đỏ thì sao vậy chị, em chỉ có hứng mà.


- Em thôi vờ vịt đi. Bây giờ em muốn gì mới chụi kết thúc trò chơi thám tử của em?


- Vì sao? Em chỉ muốn biết vì sao. - Nguyến rắn giọng đáp.


- Chẳng vì sao hết, Em ngừng ở đây trước khi quá muộn. - Chị Thu khàn giọng, Nguyên nghe trong đó chút nhợt nhạt.


- Em sẽ không dừng lại tới khi nào em biết được chính xác cái gì đã xảy ra năm đó. - Nguyên kiên quyết, cô toan chạy ra ngoài để tìm một lối thoát, thầm trách sao mình không sớm làm như thế. Nhưng chưa kịp làm vậy, 1 bàn tay đã nắm lấy áo cô và ghì mạnh vào ban công. Nguyên cố gắn giãy giụa và hét to lên nhưng vô ích, hành lang ít người nên chẳng ai chú ý. Dường như khi một kẻ mất đi lí trí vì hoang mang thì có một sức mạnh ghê gớm, bàn tay chị Thu siết chặt lấy Nguyên như muốn hất cô xuống dưới sân. Càng lúc, Nguyên càng cảm thấy đuối sức, sắp không giữ được thân mình, cô buông tay ra, những con bướm làm bằng giấy màu đỏ bay chấp chới ngoài không trung.


Đột nhiên, Nguyên thấy một thứ gì đó đen sẫm bay vờn giữa cô và chị quản lí. Ban đầu chị Thu hung hăn gạt phăng nó đi nhưng khi Nguyên nhận ra đó là một con bướm màu đen cũng là lúc chị Thu bắt đầu mất đì tính hung hãn tấn công Nguyên mà thu về một góc, la hét kinh hoảng. Nguyên dựa hẳn vào ban công, người từ từ tụt xuống, thở lấy sức. Nguyên biết chắc cô gái trước mặt sẽ không thể nào tấn công mình được nữa vì cánh bướm đỏ chấp chới, cánh bướm đen dịu dàng bay đến bên chị làm chị điên loạn dần, chỉ còn có tiếng hét "Tránh xa tao xa". Nguyên đoán mấy ngày nay cánh bướm đỏ của cô đã làm chị mất ăn mất ngủ, và giờ đây cánh bướm đen làm chị thêm loạn trí. Ám ảnh bởi chính cách thức giết người của mình nên chỉ còn biết gào thét, Nguyên biết điều đó nhưng cô không hề thấy 1 cô gái nữa đang đứng kế bên chị Thu, đôi mắt mỉm cười, 1 cái cười giễu cợt. Đêm nay, hai người bạn năm nào đã hội ngộ cùng nhau, chỉ là 1 trong 2 người đã phát điên vì cuộc hội ngộ này.


Mọi việc đã kết thúc trong đêm đó đúng như Nguyên dự đoán. Vì ganh tỵ với người bạn thân cùng phòng, cô gái tên Thu đã không cất công lặn lội về vùng quê xa mà tìm 1 đôi Huyết điệp, lại không ngại nguy hiểm mà để mình và cô bạn khác cùng chìm vào giác ngủ. Thu tính toán tất cả, đóng kín cửa sổ và ban công nơi gần giường Bảo Nguyên mà mở cửa sổ gần mình để đảm bảo rằng, kế hoạch này chỉ làm duy nhất 1 người bị tổn thương mà không hề hay biết về nỗi ám ảnh những cánh bướm của mình. Cô đã tính không sót chi tiết nào, đến độ người ta thương cảm cho cô gái vì mất đi một người bạn và phải mang nỗi sợ bướm từ ấy, chỉ là Thu tính sót 1 điều rằng người bạn mang tên Bảo Nguyên biết hết mọi việc và gần 15 năm sau, có 1 Bình Nguyên vô tình biết được bí mật này và mang nỗi ám ảnh của kẻ sát nhân để dồn kẻ đó vào chân tường sự thật. Đêm hôm ấy, giấc ngủ đến muộn hơn thường lệ nhưng cũng đủ cho hai cô gái tên Nguyên nói lời tạm biệt cùng nhau. Bảo Nguyên đã không nói gì, chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rồi mất hút. Sáng ngày hôm sau, Nguyên thấy bên gối mình, xác con bướm đen đã hóa khô từ bao giờ, cô mang nó đi chôn cất cẩn thận. Đó là con bướm phượng màu đen.


***


"...Vụ án bí ẩn gần 15 năm trước bất ngờ có 1 kết thúc mới. Người ta điều tra ra nguyên nhân chết của Đỗ Bảo Nguyên nhưng kẻ sát nhân không phải giam mình trong chấn song công lí mà phải cả đời giam mình trong chấn song của lương tâm. Kẻ sát nhân đã hóa điên bởi chính nỗi ám ảnh ma mị của mình. Có lẽ ai cũng có 1 tâm ma trong lòng, để khi người ta làm điều gì sai phạm thì nó hiện hữu mà đeo bám làm kẻ đó mang theo ám ảnh cả đời. Đáng tiếc là nó không đủ để ngăn điều đáng tiếc xảy ra. Hành lang nới kẻ sát nhân giam m

• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
XtGem Forum catalog