Lamborghini Huracán LP 610-4 t
*Danh ngôn tình yêu:
11:35 - 24/07/2015
. Ánh trăng mùa thu mờ mờ trong sương lạnh. Tiến cứ bước, chẳng biết là sẽ đi đâu. Bỗng tiếng phanh xe khiến Tiến giật mình. Người lái xe hơi mất phương hướng khi tránh Tiến. Ông ta cáu lên:

- Mẹ kiếp! Trẻ con nhà đ… nào mà đêm rồi vẫn để lang thang ngoài đường thế không biết!

Tiến không để ý, vẫn để tâm tưởng mình trôi về những chuyện đã cũ. Tuyết là con của cô Hồng. Cô Hồng vốn là cô gái xinh đẹp có tiếng ở khu này. Đi đâu Tiến cũng nghe những giai thoại về cô. Nhất là chuyện đám trai làng đã đánh hộc máu mồm người yêu của cô Hồng ở ven đình đầu làng. Chỉ vì nghen tức không yêu được cô mà thôi.

Nhưng rồi cô cũng không lấy người đó, cũng không yêu ai ở cái làng này mà rời làng lên thành phố. Đôi lần người ta có thấy cô về quê với khuôn mặt ngày càng xinh đẹp hơn, ăn mặc sành điệu hơn. Nhưng đàn ông ở làng thì không ai còn nuối tiếc gì nữa. Mà họ còn bảo: May mà ngày ấy không lấy con ấy nếu không bây giờ nó cắm cho mấy cái sừng ở trên đầu. Khi ấy Tiến cũng chả biết sừng là cái gì mà ghê ghớm đến thế.

Bước chân Tiến cứ thế đưa cậu tới trước cổng nhà ông Liền Cụt.Tiến đứng bần thần bên cổng một lát rồi lặng lẽ quay về. Nhưng vừa đi được đôi bước chân thì bị cái gì đó rơi trúng đầu. Cậu nghĩ, chắc là sung chín rụng xuống. Toan bước đi thì nghe thấy tiếng cười khúc khích trên cây.

- Này nhóc, đêm hôm qua đây làm gì tính ăn trộm gì nhà ông ngoại tôi hả? Nhóc con mà ranh ghê.

Tiến ngạc nhiên ngước nhìn lên, rồi hỏi:

- Đêm hôm trèo lên cây làm gì?

Tuyết cười:

- Ghê chưa, phải gọi tôi là chị chứ ?

Tiến im lặng một lát rồi nói:

- Trèo lên đấy làm gì?

- Ngắm trăng.

- Điên.

Tuyết lại cười khúc khích.

- Có lên không? Chị bắc thang đấy. Nhóc treo lên đây.

Tiến suy nghĩ vài giây rồi cũng leo lên cây cùng Tuyết. Cuối mùa nên cây sung cũng chỉ còn lưa thưa quả. Ngày trước cả xóm nhà nào cũng có sung, nhưng giờ người ta chặt hết cả rồi. Chỉ còn nhà ông Liền Cụt là vẫn giữ thôi.

Tiến ngồi bên cạnh, quay sang hỏi Tuyết:

- Sao không ngủ mà lại đi trèo cây?

- Vì ở trên này, tôi thấy mình cao hơn. Khi con người ta chỉ được sống ở những xó xỉnh, gầm góc thì được trèo cao là một mơ ước đấy!

- Đã từng phải sống như thế sao?

- Ừ!

- Này nhóc, mai đi chăn bò cả ngày đi, trưa mình đừng về nữa. Chị mang cơm theo cho cả hai nhé.

- Ờ, cũng được.

- Cậu đã chăn bò bao nhiêu lâu rồi?

- Sáu năm.

Tuyết cười:

Từ khi chưa biết đi à?

Tiến im lặng, mãi mới nói:

- Tôi mười bảy tuổi.

Cậu nín thở lặng yên đợi phản ứng của Tuyết. Nhưng lạ là Tuyết bình thản như không. Vẫn khẽ cười:

- Có sao đâu… chỉ là… cậu sẽ mãi mãi ở lại tuổi lên mười mà thôi! Tôi cũng có biết người như cậu. Cậu nghĩ tôi sẽ thất điên bát đảo khi biết điều đó sao?

- Không sợ sao?

- Có gì mà sợ. Tôi còn ít tuổi hơn cậu. Nhưng tôi đã từng ước, giá như khi có tôi, mẹ tôi cũng để tôi mãi mãi là đứa trẻ một tháng, hai tháng hoặc ba tháng, thậm chí là năm, bảy tháng cũng được… Nghĩa là cho tôi chết đi ở cái tuổi ấy, thì tôi sẽ hạnh phúc bao nhiêu. Có thể, tôi cũng không đáng giá bằng cậu đâu!

Tiến không nói gì mà im lặng. Giọng Tuyết dường như nghẹn ngào. Mãi sau Tuyết mới tiếp:

- Cậu biết vì sao tôi lại trèo lên cây không? Tôi ngồi trên đó cả đêm và hầu như đêm nào tôi cũng làm thế!

Tiến kinh ngạc:

- Vì sao?

- Vì có rất nhiều nỗi đau ở đây này. Nó khiến tôi không ngủ được.

Tiến gập ngừng:

- Có thể… nói với tôi không?

- Tò mò à?

- Ừ! Nói được không?

- Được.

- Vậy cô nói đi!

Tuyết im lặng trong vài chục giây. Cô hít một hơi dài, thở ra cũng một hơi dài rồi mới chịu nói:

- Ừ! Ngày tôi còn bé, mỗi đêm, khi có người đàn ông nào tới, mẹ tôi lại nhét tôi xuống ngậm giường. Tới mức, tôi cứ nghĩ đó mới là chỗ ngủ của mình hàng đêm. Nhưng khi tôi lớn hơn, ba bốn hay năm tuổi gì đó, tôi bắt đầu không ngủ được vì những tiếng động phía trên. Tiếng rung của chiếc giường ọp ẹp mà tôi cứ sợ nó có thể sập bất cứ lúc nào nếu nó cứ bị rung liên hồi như thế. Và vì cả những tiếng ằn oại có vẻ như là đau đớn, nức nở của mẹ tôi nữa…. Cậu không thể nghĩ được rằng: cứ thế tôi lớn lên bên dưới ngậm giường đúng không?

Tuyết nhẹ cười. Cái nhếch mép cười đầy chua chát. Còn Tiến thì im lặng. Giọng Tuyết lại đều đều:

- Và đó, là nơi mẹ cất giấu tôi trong những đêm nhễ nhại của đời mình. Nhưng một đứa trẻ thì vẫn dễ cất hơn là một đứa con gái. Khi tôi mười tuổi thì mẹ tôi không đưa ai về căn phòng tồi tàn đó nữa. Nhưng mẹ tôi cũng không biết, mỗi buổi tối một mình trong căn phòng đó, tôi sợ cái gậm giường ấy tới mức nào. Ban ngày thì tôi đi phụ người ta bán hàng, còn tối thì tôi đi trốn! Đó là những ngày tôi lớn lên!

- Đi trốn?

- Ừ!

- Cô trốn ở đâu?

Trong xóm tôi trọ có một cây dâu da xoan to lắm. Tán của nó xòe che kín cả những mái tôn cũ kĩ, ẩm mốc vì những mùa lá rụng không người dọn. Tôi thường trèo lên đó ngồi mỗi đêm. Không ai biết tôi trên đó cả. Tôi lên đó cho tới một ngày mẹ tôi về nhà và nhét vào tay tôi một nắm tiền dặn tôi bắt xe về đây.

Tiến nén tiếng thở dài. Hóa ra trên đời này có bao nhiều người là có bấy nhiêu nỗi đau khác nhau. Có người mang bên mình nỗi đau về hình hài, nhưng cũng có những người đau nỗi đau không hề mang một thứ hình hài nào nhưng lại bị ám ảnh tới nhức nhối. Mãi sau Tiến mới lên tiếng:

- Nếu dưới thấp không ngủ được mà đi trèo cao, trèo cao dù ngủ được thì cũng có ngày cô bị gãy cổ. Nếu vậy cô chọn gãy cổ hay không ngủ?

Tuyết chợt bật cười khúc khích:

- Ông cụ non! Nhưng từ khi gặp cậu, bỗng dưng tôi lại sợ gãy cổ… thì phải. Nhưng từ trước tới nay tôi không có cơ hội ấy.

- Là sao?

- Vì tôi chưa khi nào ngủ được.

***

Một hôm, trên đồi Tuyết hỏi Tiến:

- Này, cậu biết chữ không?

Tiến ngật đầu:

- Mẹ cho tôi đi học hết lớp năm, rồi tôi ở nhà.

- Vì sao?

- Vì… Các bạn trêu đùa tôi!

- Thế à!

- Ừ! Sao?

Tuyết ấp úng:

- Thế cậu viết thư cho tôi. Tôi không biết chữ.

- Viết cho ai?

- Cho… Hiển.

Tiến nhìn Tuyết chăm chăm:

- Sao lại cho anh tôi?

Tuyết đỏ mặt.

- Anh ấy là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.

- Thế à?

- Ừ! Cậu nghĩ xem: Tôi có đủ xinh không?

- Ừ! Rất xinh! Tiến đỏ mặt.

- Thảo nào, ngày trước, đôi khi mẹ tôi có dẫn những người bạn gái về phòng, ai cũng bẹo má tôi và bảo: Lớn lên thì khối đàn ông chết! Đẹp tới nhường này cơ mà! Nhưng mẹ tôi khi nào cũng nhăn nhó: Bỏ cái tay bẩn thỉu ra! Nó không phải là để cho cái lũ đàn ông thối nát ấy.

- Thế à! Dù sao Hiển cũng không phải là đàn ông!...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online