11:47 - 24/07/2015
t giác nắm chặt khẩu súng trong tay. Cô không phải đang đóng phim, làm gì có kiểu súng bắn mãi không hết đạn. Trong khẩu súng của cô chỉ có từng đó viên đạn, vừa rồi cô điên cuồng nổ súng, không biết bây giờ còn lại bao nhiêu viên.Đây là lần đầu tiên Ly Tâm bắn súng. Trước đây cô từng nhìn thấy nhiều lần nhưng chưa từng sử dụng bao giờ. Vào thời khắc này, Ly Tâm nhận thức cô cần phải học cách sử dụng vũ khí. Bởi vì cô đi theo Tề Mặc nên nếu cô nhát gan, không thể bảo vệ bản thân, không biết sử dụng mấy thứ đó, cái chết có thể chụp xuống đầu cô bất cứ lúc nào.
Ly Tâm gật đầu: "Tôi biết rồi".
"Em còn lại mười một viên". Tề Mặc nói lạnh lùng.
Thấy Tề Mặc chỉ dựa vào cảm giác cũng biết súng trong tay cô còn bao nhiêu viên đạn, Ly Tâm hết sức kinh ngạc. Đồng thời, cô tiếp tục đưa mắt về khu vực do cô phụ trách. Bây giờ không phải lúc tỏ thái độ sùng bái hay kính nể Tề Mặc.
Mặc dù cõng Ly Tâm trên lưng nhưng Tề Mặc vẫn chạy rất nhanh. Đỉnh núi ngày càng gần, tầm mắt ngày càng rộng mở, tim Ly Tâm đập thình thịch. Nhưng cô biết càng gần đến đích, cô càng phải giữ bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Bịch, Ly Tâm ở trên lưng Tề Mặc đột nhiên bị va chạm kịch liệt khiến cô suýt nữa tuột tay rơi khỏi lưng Tề Mặc. Ly Tâm nhanh chóng quay đầu lại.
Ly Tâm chỉ thấy một hình bóng nhanh như tia chớp lao đến trước Tề Mặc, tay chụp xuống đầu vai Tề Mặc, vào đúng mặt Ly Tâm.
Không có tiếng động, Ly Tâm cảm thấy luồng gió khi cánh tay chụp xuống. Ly Tâm không nghĩ ngợi nhiều, đầu cô chúi về phía vai bên này của Tề Mặc, khẩu súng trong tay hướng về bóng hình đó và nhanh chóng lên nòng.
Tề Mặc đột ngột ra tay, tay trái hắn túm chặt năm ngón tay của đối phương bẻ ngược lại, đồng thời đẩy người đối phương ra xa. Tay phải Tề Mặc đang cầm vũ khí thúc mạnh vào bàn tay cầm súng của Ly Tâm, khiến khẩu súng chệch đi hướng khác.
Chỉ trong chốc lát, một tiếng súng nổ vang phát ra từ súng của Ly Tâm, đạn bay sượt qua đầu bóng hình đó. Đối phương bị Tề Mặc đẩy rất mạnh bắn ra xa vài bước. Hắn đột nhiên cất tiếng nói: "Lão đại?"
Ly Tâm bất giác sững sờ. Cô chớp chớp mắt, người này là ai nhỉ? Do sự việc xảy ra quá nhanh nên vừa rồi cô chỉ nhìn thấy hình bóng một con người chứ không nhìn rõ là người nào.
Đối phương nhanh chóng quay người lại, anh ta mặc một bộ độ chống bức xạ. Bóng dáng anh ta rất quen thuộc, trông có vẻ giống người của Tề Mặc. Ly Tâm cảm thấy toát mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi Tề Mặc ngăn cản kịp thời, nếu không cô đã khiến người của mình bị thương.
"Hắc Ưng". Tề Mặc lạnh lùng nhìn bộ dạng thảm hại của Hắc Ưng, lên tiếng xác nhận.
"Vâng...là Hắc Ưng đây ạ". Hắc Ưng chạy đến bên Tề Mặc. Ly Tâm cũng nhận ra giọng nói của Hắc Ưng.
"Cám ơn lão đại giơ cao đánh khẽ". Thấy Tề Mặc không nói một lời nào, tiếp tục đi lên núi, Hắc Ưng vừa chạy theo Tề Mặc vừa mở miệng.
Vừa rồi Hắc Ưng trốn ở trong rừng, không nghe thấy tiếng nói của Tề Mặc và Ly Tâm. Anh ta chỉ cảm giác một ai đó đang di chuyển rất nhanh về phía anh ta. Mấy ngày qua, Hắc Ưng chịu không ít khổ cực ở địa bàn của đám thổ dân, anh ta biết cần phải ra tay trước mới có cơ hội giành thắng lợi trước đám thổ dân có sức mạnh kinh hồn.
Vì vậy Hắc Ưng không nghĩ ngợi, nghe tiếng bước chân đi tới, anh ta liền lao vào đối phương. Thổ dân địa phương chỉ có ưu thế ở vòng ngoài. Càng đến sát người chúng, phản ứng và tốc độ của chúng sẽ càng chậm. Đây là nhược điểm duy nhất của đám thổ dân bị Hắc Ưng phát hiện sau hơn một ngày đối phó với chúng.
Hắc Ưng không kịp nhìn kỹ, chỉ biết tấn công vào đúng tim đối phương, nhưng không ngờ người đó lại là Tề Mặc. May mà Tề Mặc có phản ứng rất nhanh, nhưng suýt nữa cũng bẻ gẫy tay anh ta.
Ly Tâm không ngờ gặp lại Hắc Ưng ở nơi này. Tuy bộ dạng anh ta thảm hại nhưng giọng nói vẫn bình thường, chứng tỏ anh ta không sao cả. Sự xuất hiện của Hắc Ưng khiến Ly Tâm thấy an tâm một chút. Nghe câu nói của Hắc Ưng, cô lập tức hỏi lại: "Sao thế?". Cô có thấy Tề Mặc giơ cao đánh khẽ gì đâu.
Ly Tâm không biết, Tề Mặc vốn là người nhạy bén trời sinh. Hắc Ưng theo hắn nhiều năm, hơi thở và mùi đặc trưng của anh ta đã rất quen thuộc với hắn. Nếu không phải có cảm giác Hắc Ưng đang ở đó, làm gì có chuyện hắn để Hắc Ưng áp sát vào người mình. Vì là Hắc Ưng nên Tề Mặc mới nhẹ tay. Dù hắn không bẻ gãy tay Hắc Ưng, anh ta có thể chết bởi viên đạn bắn ra từ nóng súng của Ly Tâm.
Càng lên gần đỉnh núi, tầm nhìn càng rộng hơn. Ly Tâm vẫn tập trung quan sát phía sau, cô đột nhiên hét lớn: "Bọn chúng đuổi theo chúng ta".
Bởi vì vị trí của bọn họ ở trên cao nên có thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên dưới. Từng bóng người biến dị len lỏi trong rừng cây, tiến về phía bọn họ. Đám thổ dân di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Hắc Ưng liền quay người lại: "Để tôi đi thu hút sự chú ý của bọn chúng, lão..."
"Câm miệng". Hắc Ưng chưa nói hết câu, Tề Mặc cất giọng đầy phẫn nộ, khiến Hắc Ưng im bặt.
"Tôi đã liên lạc với Lập Hộ, họ sẽ nhanh chóng đến đón chúng ta. Tề Mặc, thả tôi xuống đi, nhanh lên...". Ly Tâm vội vàng giải thích rồi quay đầu nói với Tề Mặc. Hiện tại cô đã hồi phục sức lực, cô có thể tự đi, không muốn gây vướng víu cho Tề Mặc.
"Em có thể đi nhanh đến mức nào?" Tề Mặc không quay đầu, đôi chân hắn vẫn tiếp tục lao về phía trước. Lúc này, rừng cây đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nham thạch, từng tảng đá khá lớn, khiến Tề Mặc buộc phải leo lên.
Ly Tâm không tiếp tục tranh cãi với Tề Mặc. Dù cô lấy lại sức cũng không thể nhanh bằng Tề Mặc. Cô chỉ muốn giúp Tề Mặc tiết kiệm sức lực nhưng xem ra, Tề Mặc không nghe lời cô.
Ly Tâm chăm chú nhìn xuống bên dưới. Đám thổ dân nhanh nhẹn như loài báo đang rút ngắn khoảng cách, khiến tim Ly Tâm như như bị treo ngược. Máy bay của Lập Hộ vẫn chưa đến. Nếu bọn họ không đến kịp, không biết điều gì sẽ chờ đón ba người.
0 "Đào chi yêu yêu" có nghĩa là "Mơn mởn đào tơ", một câu trong Kinh thi. Nhưng Đào ở đó tức là Hoa đào, cây đào. Còn tựa chương này tác giả dùng chữ "Đào" có nghĩa là đào thoát, đào tẩu.
Chương 71 - Xả thân vì nhau
Ly Tâm không quay đầu nhìn Tề Mặc, cũng không để ý Hắc Ưng ở bên cạnh, đôi mắt cô không rời khỏi những hình bóng nhấp nhô ở bên dưới. "Còn cách khoảng 3 dặm" (1500m), Ly Tâm cất giọng nói lạnh lùng, thông báo tình hình cho Tề Mặc và Hắc Ưng vẫn đang tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Lúc mới phát hiện đám thổ dân, chúng còn cách ba người tới mười mấy hai mươi dặm. Có lẽ do Ly Tâm ở trên cao nên mới phát hiện có người đang di chuyển ở bên dưới. Không ngờ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chúng đã hoàn toàn rút ngắn khoảng cách....