Old school Easter eggs.
*Danh ngôn tình yêu:
11:47 - 24/07/2015
: "Tuyến đường biển này là đường biển chết chóc, ở đây có một xoáy nước vị trí nằm ở 26 độ 4. Trung tâm xoáy nước không lớn nhưng có sức mạnh khủng khiếp, đạt đến sức gió cấp 10 của cơn lốc xoáy, không một con tàu nào có thể thoát khỏi khi đi qua vùng xoáy nước.

Một số con tàu chẳng may đi qua vùng này chỉ còn lại mảnh vỡ được phát hiện ở vùng biển cách đó cả ngàn hải lý, thế có nghĩa là mặt biển đã bị xoáy nước bao phủ. Nếu chúng ta bị hút vào, hậu quả không cần nói đến". Lão Sơn nói một hơi, lời nói của ông ta được truyền đi qua hệ thống phát thanh, khiến tất cả những người ở trên tàu hơi biến sắc mặt.

"Xoáy nước, xoáy nước ư?" Mặt Ly Tâm cũng bắt đầu tái mét, cô đứng thẳng người nhìn vào hệ thống rada.

26 độ 3, sắc mặt Ly Tâm vô cùng khó coi, lúc này cô chẳng thèm để ý đến chuyện say sóng mà quay đầu nhìn ra mặt biển, chỉ thấy nước biển vẫn không ngừng chuyển động, sóng vẫn đánh từng cơn vào thân tàu, mặt biển vẫn đẹp đẽ yên bình như cũ.

Nhưng nếu Ly Tâm không nhìn nhầm, mặt nước đã tạo thành thế chảy ngược, con tàu của cô ra sức lao về phía trước, nhưng bị dòng nước kéo ngược về phía sau.

Ly Tâm hít một hơi sâu lại nhìn sang bên này, chiếc tàu ngầm của Hồng Ưng không thể nào chìm xuống nước. Ở mấy chiếc quân hạm bên cạnh, người của Tề Gia nhanh chóng từ bỏ tàu ngầm và leo lên quân hạm.

Sức nước vô cùng lớn, lực hút ở bên dưới mặt bước càng mạnh hơn. Vũ khí của Tề Mặc dù có tiên tiến có lợi hại đến mấy, đối với sức mạnh của thiên nhiên cũng chỉ như trứng chọi đá. Mấy chiếc tàu ngầm vừa bị bỏ lại ở bên cạnh chỉ trong chốc lát đã mất hút trên mặt biển. Chứng kiến cảnh tượng này, tim Ly Tâm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sao có thể như vậy?" Tú Thủy mặt cắt không còn hột máu, toàn thân run lẩy bẩy. Ngô Sâm giơ tay kéo cô vào lòng: "Em đừng nhìn nữa".

Thấy sắc mặt của Ngô Sâm và Tiêu Vân trở nên rất khó coi, mấy người nhân viên thăm dò bắt đầu run rẩy, Tuấn Kỷ mở miệng trấn an: "Hãy cố định thân thể của mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng hốt. Tình hình bây giờ chắc mọi người cũng đã rõ, sợ hãi không giải quyết được vấn đề gì. Lúc này chúng ta chỉ có bình tĩnh, đừng nghĩ ngợi nhiều, nếu có thể chịu đựng thì mở mắt nhìn, không thể chịu nổi thì hãy nhắm mắt lại. Tề lão đại cần sự yên tĩnh tuyệt đối, chúng ta không thể khiến Tề lão đại phân tâm". Nói xong anh ta nhanh chóng đứng ở đằng sau Ly Tâm.

Ngô Sâm và Tiêu Vân liền đưa mắt nhìn nhau, hít một hơi sâu cố định thân thể của họ, đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách phó mặc cho số phận.

Lúc này mặt biển không còn những đợt sóng lớn như vừa rồi, tất cả đều bằng phẳng lặng lẽ, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai. Mặt biển yên bình nhưng chứa đựng một sức mạnh đủ khiến con người nổi da gà. Trong khi đó, ba chiếc quân hạm còn lại đang cố gắng giãy giụa tiến lên, lui lại rồi lại tiến lên giữa dòng nước.



Chương 97 - Đừng sợ



"Tốc độ dòng nước chảy nhanh quá, chúng ta đang lùi chứ không tiến", Lập Hộ lúc này đã ở trên quân hạm của Tề Mặc lên tiếng báo cáo.

Tề Mặc không mở miệng, quân hạm đã tăng tốc đến mức cao nhất, nhưng do tốc độ dòng nước quá mạnh nên mặt nước bắt đầu có dấu hiệu chảy ngược dòng, quân hạm không thể vượt qua tình cảnh này.

Ly Tâm cúi xuống nhưng không nhìn mặt biển mà chỉ theo dõi màn hình rada, kim đồng hồ trên màn hình không ngừng dao động, di chuyển về con số 26 độ 3 đến 4. Ly Tâm vô ý thức túm chặt tay Tề Mặc, sức mạnh của thiên nhiên kinh khủng như vậy, nếu quân hạm bị kéo về trung tâm xoáy nước thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.

"Hãy bỏ lại chiếc quân hạm thứ ba và theo sát tôi". Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, người ở trên chiếc quân hạm bên cạnh nhanh chóng lên tàu của Tề Mặc. Do hai con tàu giữa tốc độ như nhau nên khi áp sát, người ở tàu nọ vẫn có thể di chuyển sang con tàu kia.

Bầu trời bắt đầu xám xịt, bây giờ đang là mùa hè ngày dài hơn đêm, hơn nữa lúc này mới chỉ là buổi chiều, hiện tượng trời tối dần là do sức mạnh kinh hồn của xoáy nước đã làm thay đổi sắc trời ở khu vực xung quanh, hoặc là không phải sắc trời thay đổi mà con tàu đã tiến gần đến khu vực trung tâm xoáy nước.

"Tốc độ ba trăm hải lý một giờ".

"Tốc độ đã tăng cao nhưng vẫn tàu lùi về phía sau theo hướng ngược lại".

Báo cáo liên tục được gửi đến. Lập Hộ ngồi bên cạnh Tề Mặc, hai tay thao tác hệ thống máy móc nhanh như múa, sắc mặt anh ta ngày càng tệ hơn. Xoáy nước có sức mạnh quá lớn, giống như một bàn tay vô hình túm lấy đuôi chiếc quân hạm khiến nó không thể tiến về phía trước, chỉ có thể lui lại đằng sau.

"Lão đại, chúng ta không thể thoát khỏi lực hút này". Ở một chiếc quân hạm khác Hồng Ưng lên tiếng báo cáo, trong khi đó Hoàng Ưng ở bên cạnh ra sức điều khiển con tàu.

Sắc mặt Tề Mặc vẫn không thay đổi: "Đo tốc độ dòng nước, nâng cao độ chìm dưới nước".

Tuấn Kỷ đứng ở đằng sau đỡ người Ly Tâm lộ vẻ khâm phục, người của anh ta bây giờ nếu không run lẩy bẩy thì cũng mặt mũi tái mét. Anh ta chưa từng trải qua tình huống này bao giờ, đám Tề Mặc cũng chưa chắc từng đối mặt, vậy mà bọn họ vẫn rất bình tĩnh. Bọn họ giữ thái độ bình tĩnh có lẽ một phần do được huấn luyện từ nhỏ, nhưng phần lớn là sự tin tưởng không lời lẽ nào có thể hình dung nổi đối với lão đại của bọn họ. Sự tin tưởng này không phải tự nhiên mà có, Tuấn Kỷ không rời mắt khỏi bóng lưng lạnh lùng tỏa ra sự uy nghiêm vô hình ở phía trước, Tề Mặc đúng là lợi hại hơn anh ta tưởng tượng.

"Huhu...". Một tiếng khóc vọng tới, sắc mặt Tề Mặc lập tức đanh lại.

Tuấn Kỷ liền quay người, thấy trong đám nhân viên nghiên cứu của anh ta có một chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi, là nhân vật xuất sắc trong lĩnh vực này bắt đầu có dấu hiệu suy sụp khi quá sợ hãi trước tình cảnh đang diễn ra.

Sợ Tề Mặc nổi giận, Tuấn Kỷ lập tức đi về phía người đàn ông và giơ tay bịt miệng anh ta: "Nếu muốn sống thì cố chịu đựng cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ". Nói xong anh liền rút khẩu súng trong người chĩa thẳng vào đầu người đàn ông.

Người đàn ông bị dọa sợ chết khiếp, chỉ biết mở to mắt nhìn họng súng đen ngòm. Anh ta tất nhiên là hoảng sợ, có điều xoáy nước chưa lấy đi mạng sống của anh ta thì anh ta vẫn còn cơ hội sống sót. Trong khi đó họng súng có thể khiến anh ta quy thiên bất cứ lúc nào. Con người tất nhiên cầu sống chứ không cầu chết, người đàn ông run lẩy bẩy lập tức đưa tay ôm miệng và cố gắng kìm chế giọt nước mắt.

Đến lúc này Tuấn Kỷ mới hơi nhẹ nhõm. Rơi vào tình cảnh này, sợ nhất là có người tỏ ra suy sụp, trạng thái của anh ta sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngư...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online