Insane
*Danh ngôn tình yêu:
11:25 - 28/05/2015

– Anh không sao là tốt rồi! Em sợ anh bị thương!


Hắn buông nó ra và nhìn thẳng vào mắt nó:


– Hứa với anh từ nay không xa anh nữa được không?


– Ưm!


Khi nó lặng lẽ gật đầu cũng chính là lúc giọt nước mắt hạnh phúc của nó rơi xuống. Hắn đặt lên môi nó một nụ hôn thật dài, nụ hôn ngọt ngào mang theo cả nỗi yêu thương lo lắng.


Phía ngoài cửa vang lên tiếng thì thầm:


– Vợ iu à! Mình làm giống họ nhé!


– Anh uống thuốc chưa? Không bao giờ đâu nhé!


– Haizzz! Dragon Lee yêu Tiểu Vy, Tiểu Vy yêu Dragon Lee. King yêu Cát Chi, Cát Chi ghét King quài! – King thở dài.


– Bạn m Bạn mình sao mà sướng quá vậy không biết! Chẳng bù với mình,..


– Em cũng sướng mà! Có một người "chồng" đẹp trai, tài giỏi như anh còn than gì nữa?


– Ai nói lấy anh đâu mà chồng? Dở hơi! Tôi đi ngủ đây!


Cát Chi quay lưng bỏ đi, King cũng nối gót. Cánh cửa phòng nó khép lại và bên trong là hai con người yêu nhau ngập tràn hạnh phúc.


………………………………………………………..


Hôm sau, Wind, Khả Di, San San và Hàn Quân kéo nhau đến thăm nó. Nó đã khỏe hơn và cười nói rất nhiều. San San ân cần đưa cho nó miếng táo đã gọt sẵn:


– Mau khỏe lại nha! Tớ không chép bài cho cậu nữa đâu đấy!


– Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng nha! Tớ sẽ quay lại trường sớm thôi.


Nó cười tươi. Khả Di thì thầm vào tai nó:


– Nghe Cát Chi nói hôm trước cậu và anh Dragon Lee đã….


Mặt nó tím lại, miệng không ngừng chửi rủa Cát Chi. Nhưng khi thấy Cát Chi đứng trước mặt, nó lại cười trông ngố không tả nổi. Xoay đi xoay lại thì đã hết một ngày, mọi người kéo nhau ra về chỉ còn lại nó và Hàn Quân.


– Vy à! Tớ có chuyện muốn nói với cậu nè!


– Gì đó Quân? – nó vẫn cười rất hồn nhiên.


– Thực ra tớ….


– Hửm!…..- nó vẫn lắng nghe.


– Tớ….th….thích…. – Quân cố nặn ra từng chữ, mặt nóng ran.


"RẦM"


Hắn đạp cửa đi vào xém tí nữa là rụng luôn cánh cửa. Cũng may là vẫn còn vướng lại một con ốc nên cánh cửa chỉ thiệt hại khoảng 90% thôi. Hắn trừng mắt nhìn nó:


– Đến giờ uống thuốc rồi đấy!


– Thì cũng từ từ! Đi đứng gì y như phá nhà! – nó càu nhàu.


– Thì sao? – hắn vênh mặt lên thách thức nó.


– A! Cái tên đáng ghét này! Anh đi chết đi! – nó lấy cái gối ném vào hắn.


Cả hai không ai nhường ai, họ đùa giỡn vô tư không nhớ gì đến Hàn Quân và cái chuyện cậu đang nói giữa chừng. Hàn Quân lên tiếng làm gián đoạn cuộc ẩu đả:


– Thôi! Hôm nào rảnh tớ đến thăm cậu, tớ về trước nhé!


– Ờ! Chào Quân! Về cẩn thận nha! – nó cười tươi.


– Không tiễn. – hắn nói cộc lốc rồi quay mặt chỗ khác.


Hàn Quân ra về mà trong lòng buồn da diết. Anh cứ bước đi lang thang trên đường mà không còn để ý gì đến xung quanh nữa.


" Từlúc nào mà mình trở nên như vậy chứ? Câu nói tớ thích cậu có gì khó lắm đâu! Sao lại cảm thấy khó mở miệng như thế? Tiểu Vy à, phải chăng cậu không thuộc về tớ?"


Hàn Quân suy nghĩ miên man, bỗng có tiếng gọi:


– Quân ơi!


Quân quay lại thì thấy San đang chạy về phía mình. Anh ngạc nhiên:


– Sao San ở đây?


– À tớ mua ít đồ.


– Vậy thì chúng ta về chung nhé!


San San vui vẻ gật đầu. Cả hai tản bộ trên đường hòa vào dòng người đông đúc.


– Quân nè! – bỗng San lên tiếng.


– Sao hả San?


– Quân…thích Vy hả? – San hơi ngập



ngừng.


Quân dừng bước, vẻ mặt đượm buồn rồi lặng lẽ gật đầu.


– Quân đã bày tỏ chưa?


– Chưa! Giữa Quân và Vy có một khoảng cách rất lớn, lớn đến nỗi Quân không thể nào mở lời được.


– Quân đừng buồn! Chỉ cần biết đối mặt với tình cảm của bản thân là quá đủ rồi! – San San an ủi.


– Cám ơn cậu, San San!


Cả hai tiếp tục bước trên đường. Nước mắt San San đang chảy ngược vào tim mà không ai hay biết. San thích Quân. Thích nhiều lắm. Nhưng có lẽ Quân không hề quan tâm đến điều đó.


………………………………………………………


*Một tuần sau:
6:00 am tại nhà hắn:


– Em muốn đi học!


– Không được! Em phải ở nhà một tuần nữa.


– Cho em đi đi mà!


– Anh nói không là không!


King từ trên lầu bước xuống cằn nhằn:


– Hai đứa này! Mới sáng sớm làm trò khỉ gì thế?


Nó chạy lại câu tay King năn nỉ:


– Anh King à! Anh năn nỉ anh ấy cho em đi học đi nha!


King nhìn sang Dragon Lee:


– Sao cậu không cho nhóc đi học đi? Nghỉ cũng hơn tuần rồi còn gì!


– Nhóc chưa khỏe hẳn đâu. – hắn chăm chú xem báo.


– Em thay đồ sẵn rồi mà vẫn không cho đi là sao? Ác độc! – nó rủa hắn.


– Cho nhóc đi đi, Chắc khỏe rồi mà! – King bảo.


– Cậu lên lầu gọi Cát Chi đi, để tớ tự giải quyết!


King nghe đến tên Cát Chi thì hai mắt sáng rỡ chạy đi ngay, bỏ lại nó với bộ mặt yểu xìu. Hắn nhìn nó cười nham hiểm:


– Muốn đi học lắm đúng không?


Nó gật đầu lia lịa. Hắn tiếp:


– Hun anh một cái đi rồi anh chở đi. – hắn bỏ tờ báo xuống nhìn nó – anh cho em 5 giây!


Mắt nó trợn ngược nhìn hắn. Hắn bắt đầu đếm:


– 1


– 2


– 3


– 4


– Rồi rồi! Em đồng ý! Anh là cái đồ âm binh đáng ghét!


Nó tiến lại gần hắn rồi cúi xuống:


"chụt"


Ông quản gia và bà quản gia vừa đi tới nhìn thấy thì quýnh quáng lên:


– Tôi…tôi… không thấy gì hết!


– Tôi…cu…cũng …vậy!


Nó mắc cỡ quá nên xách cặp chạy thẳng ra nhà xe. Hắn đứng dậy mỉm cười rồi cũng đi ra theo nó. Ông quản gia dụi dụi mắt rồi lẩm bẩm:


– Tôi có nhìn lầm không nhỉ?


– Chắc không lầm đâu tôi cũng thấy mà!


Cả hai nhìn nhau rồi đồng thanh:


– Cậu chủ vừa cười!!!!


King và Cát Chi cũng chào tạm biệt ông bà quản gia mà đi học. Hắn vừa lái xe vừa nhìn nó mà cười sặc sụa. Nó tức giận nhìn hắn hâm dọa:


– Anh cười nữa em đá anh bay ra khỏi xe bây giờ đấy!


Mặt nó hầm hầm suốt đường đi, có vẻ tức lắm đây! Vừa vào đến trường nó đã đụng mặt Yến Nhi, cô ta định dằn mặt nó thì thấy hắn cùng nó đi vào trường nên thôi. Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn tức giận lắm. Buổi học bắt đầu như mọi ngày.


*Cùng lúc đó tại nhà Dragon Lee:


"tính…toong"


Ông quản gia lật đật chạy ra mở cửa, cánh cổng mở ra và phía sau là một cô gái xinh đẹp. Ông lắp bắp:


– Cô…công…chúa…Ro…Rose!


Cô gật đầu lễ phép:

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online