– Vâng tạm biệt ông. – hắn gác máy.
Hắn thở hắt ra và cảm thấy có phần nhẹ nhõm. Giải quyết mọi chuện ổn thỏa thì hắn mới sực nhớ đến nó. Nhìn lại đồng hồ đã hơn 11:00. Không biết nó ngủ chưa? Có giận gì hắn không? Với lại từ chiều đến giờ chưa cho nó ăn gì nên không biết nó có đói không? Hắn mở tủ lạnh rót một ly sữa đầy rồi bưng lên phòng cho nó. Còn nó thì nằm trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được. Phần vì nhớ chuyện ban nãy phần vì đói. Nó chịu không nổi nên ngồi dậy:
– Phải kiếm gì ăn mới được!
Nó đã bước đến cửa nhưng cứ phân vân không dám ra ngoài. Lỡ chạm mặt hắn thì sao đây? Biết nói gì bây giờ? Tất nhiên là phải ngại rồi! Bỗng dưng cả hai lại tạo nên một cái khoảng cách vô cùng lãng xẹt!
Hắn cũng đang đứng trước cửa phòng nó nhưng không dám gõ cửa. Gặp mặt biết nói gì đây? Khó xử lắm! Chẳng lẽ xuống nước xin lỗi, năn nỉ làm hòa với nó? Không được!!! Lòng tự cao ngất ngưỡng của một vị bang chủ kiêu ngạo không cho phép điều đó. Nhưng không thể để nó nhịn đói như vậy!!! Làm sao giờ?
Cả hai con người chỉ đứng cách nhau một cánh cửa mà tưởng chừng như xa ngàn dặm chỉ vì cái lý trí trẻ con. Và cứ thế họ cứ đắn đo rồi lại suy nghĩ rồi lại đắn đo. Tình cảnh đó cứ thế mà kéo dài.
*Tại một nơi khác cách đó không xa:
– Sao rồi con trai? Miệng con bị gì vậy?
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sôfa. Mang một gương mặt hơi tà ác chút xíu nhưng nói chung thì cũngphong độ.
– Bị quánh!!! – đứa con hậm hực trả lời.
– Ai dám làm điều đó chứ? – ông khẽ chau mày.
– Là thằng khốn đó! Bang Chủ Hắc Long Bang!
– Dragon Lee sao? – ông cười nhẹ
Đứa con ngồi phịch xuống bên cạnh ông, gật đầu tỏ vẻ bực tức. Ông tiếp tục xem tivi miệng vẫn nói chuyện với con:
– Con đã 25 tuổi đầu mà để cho thằng Bang Chủ miệng còn hôi sữa đó bắt nạt à?
– Con nhất định sẽ trả thù! – gương mặt tức tối thấy rõ.
– Vụ giao dịch sao rồi?
– Dạ…. tụi nó biết rồi nên đã bao vây tính sổ với người chúng ta. Lúc này vụ giao dịch không thành công và một số người đã bị cảnh sát giam giữ. – đứa con e dè nhìn gương mặt đang dần biến sắc của ba mình.
– Thằng Dragon Lee không phải tay vừa đâu! Nó thông minh lắm đấy! Con liệu mà cẩn thận vào lần sau. Về phần những kẻ bị bắt giữ thì xử hết cho ta không để chúng có cơ hội khai báo gì cả.!
– Vâng thưa ba!
– 2 ngày nữa là kỉ niệm 20 năm thành lập công ty của bên ta, chắc chắn nó sẽ tới và con sẽ có cơ hội trả thù nó.
– À lúc nãy nó đã đánh con vì một đứa con gái. Con chắc rằng nó đã thích con nhỏ đó nên mới phản ứng như vậy!
– Hahaha! Vậy thì càng dễ cho con rồi. Nó đã để lộ điểm yếu, con phải biết nắm bắt. Con đừng quên con là Đường Chấn Hàn – con trai của Đường Đông Khanh ta!
Ông ta cười xong thì bỏ đi lên lầu. Vâng! Thằng cha Bang Chủ Thổ Long Bang đó ạ!
Hàn Quân đứng sau cánh cửa đã nghe tất cả. Anh ước gì không phải là con của ông ta và không phải là em trai của thằng anh vô liêm sĩ đó!
…………………………………..
Quay lại với hai con người đin đin khìn khìn kẻ đứng trong người đứng ngoài. Hắn vì mỏi chân nên
đứng dựa vào cánh cửa nhưng vẫn không chịu gõ cửa. Đã như vậy hơn 20' rồi đấy! Nhưng có lẽ nó đã chịu hết nổi nên đứng dậy hít một hơi thật sâu và mở nhanh cánh cửa. Hắn đang dựa lưng vào cửa nên bất ngờ chỏng gọng khi cánh cửa vừa mở ra. Hắn ngả vào trong và kéo theo nó té một cái thừa sống thiếu chết.
"Rầm"
Tiếng thịt người tiếp xúc với đất vang lên. Ly sữa bay lên không trung và rơi tự do xuống đất theo phương thẳng đứng, chiều từ trên xuống. Tất nhiên nó và hắn hứng trọn tất cả vào người. Nó quát:
– Tên khốn kiếp này! Anh đang làm cái trò gì vậy hả? Uống sữa thì về phòng mà uống mắc gì đứng trước cửa phòng tôi chứ?
– Tại cô chứ ai! Muốn mở cửa thì phải hỏi xem ở ngoài có ai không chứ? (hình như hơi vô lý phải hong ta?)
– Sao hong biết gõ cửa? Phép lịch sự đâu rồi? Đi nhà trẻ cô giáo hong dạy à?
– Tại tôi nghĩ cô ngủ rồi! – hắn đứng dậy.- vào tắm rửa đi rồi xuống dưới ăn cơm!
Hắn gọi người hầu lên dọn dẹp và bảo nhà bếp nấu ăn. Còn bản thân t sữa quá không tốt đâu! Mai tui còn phải đi học nữa. Tui uống một chút thôi nha. – nó vẫn cố gắng năn nỉ.
Hắn từ tốn đưa thức ăn lên miệng:
– Chết tôi đền! Nghỉ học tôi xin phép! Uống nhanh đi!
Nó đuối lý. Nếu không uống thế nào hắn cũng gọi luật sư hoặc phá nhà nó cho xem. Thế là nó đau khổ bưng ly sữa đưa lên miệng uống một cách uất ức. Hắn nhìn thấy thì mỉm cười hài lòng. Nó đặt ly sữa xuống bàn rồi quay lưng đi. Hắn bảo:
– Giờ có ngủ cũng không được đâu! Ra sôfa xem phim tí đi.
Nó căm phẫn nhìn hắn như kẻ thù. Hậm hực bước theo hắn ra phòng khách ngồi. Hắn lục lọi mấy cái đĩa phim rồi hỏi:
– Có muốn xem phim không?
Nó gật đầu. Hắn tiếp:
– Thế muốn xem loại nào?
Nó phát ra một câu khiến hắn xém bật ngửa:
– Có phim hoạt hình không?
– Cô là con nít à? – hắn hỏi ngược lại.
– Thế anh hỏi tui muốn xem loại nào làm gì? Rõ dở hơi! Vậy anh có những loại nào?
– Nhiều lắm này! Tình cảm, lãng mạn, trinh thám, hành động hay cấm trẻ em dưới 18..v..v?
– Tên khốn này ăn nói thế đó hả? – nó ném cái gối vào hắn.
Hắn né kịp và bật cười. Bỗng dừng lại tại cái đĩa phim ma trên tay. Trong đầu đã vạch sẵn ra kế hoạch chọc nó. Hắn cho đĩa vào máy rồi tiến lại ngồi gần nó.
– Anh bắt phim gì vậy? Đừng..đừng nói là…là "cấm" cái gì đó nha! – nó lắp bắp.
– Trật tự cho tui xem phim đi! Không có sẵn để cho cô coi đâu! Khéo tưởng tượng! – hắn cười rồi quay sang tivi.
Bỗng màn hình tivi vang lên những âm thanh rùng rợn và sau đó là sự xuất hiện của nhân vật nữ chính. Vâng! Chính là con ma nữ mang gương mặt rất "khả ái" đang được quay cận cảnh gương mặt của mình. Gương mặt đầy máu đang áp sát vào cái màn hình tivi bự tổ chảng của hắn. Nó nhảy dựng lên la hét:
– Á! biết ngay mà! Tắt đi tui lạy anh! hức..hức!
Nó không dám xem nữa mà áp mặt vào vai hắn. Kế hoạch của hắn thành công mỹ mãn. Tất cả điện trong phòng khách tắt phụt khiến không gian thêm u ám. Nó lập tức hét lên:
– Tui lạy anh mà! Tắt đi! Không coi nữa đâu! 12:00 rồi kìa! huhu….
Càng nói càng bấu chặt vào vai hắn, mặt thì không dám ngẩng lên. Hắn đã hả hê rồi nhưng nhiu đó chưa đủ, hắn muốn hơn nữa cơ. Bỗng hắn la lên:
– Tiểu Vy! Cái gì sau lưng cô kìa!
– ÁÁAAAAAaaaaaaaaaaaaa!
...