Polly po-cket
*Danh ngôn tình yêu:
12:37 - 09/05/2015

Nó lè lưỡi khó chịu.
– Tuấn! Vào đây! — Anh nó gọi anh Tuấn. Đến lúc này nó mới biết tên của
anh chứ cả dọc đường đi mua bánh vừa nãy, anh với nó như hai người Việt
trầm lặng.
Đấy là màn quen biết với anh. Còn với anh Huy lại cực
kỳ…”nhạt”. Sau khi nó phụ mẹ làm đồ ăn xong, nó chạy lên phòng diện cái
váy màu ghi mà anh nó vừa mới tặng mừng nó đỗ vào trường Lê Quý Đôn. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là có một người diện một cây màu ghi hệt màu
váy nó. Người đó chính là anh Huy. Dừng lại ở đấy thì cũng chẳng có gì
đặc biệt cả, cho đến hôm sinh nhật nó_chỉ sau sinh nhật anh trai nó có
hai tuần. Ông anh trai quý hóa của nó, ngày hôm ấy rủ đúng hai con người kia đến dự sinh nhật nó. Dừng lại ở đấy thôi là được rồi, vậy mà đến
lúc nó bóc quà, nó phát hiện ra hai món quà hai con người ý tặng y hệt
nhau. Cùng là một con gấu Me To You màu ghi iu iu.
Nghĩ đến đây,
nó bỗng khựng lại…Nó đã cố quên tất cả rồi cơ mà… Những gì khiến nó nhớ
về anh… Nó đã muốn quên hết. Vậy mà chỉ tại vài câu nói của anh Huy nó
lại nhớ lại tất cả… Tất cả những gì khiến lòng nó thấy nặng trĩu và đau
nhói… Từ lúc nào, đôi mắt nó đã đỏ hoe lên, nước mắt trào ra. Nhìn lại
cốc kem, đã hết nhẵn. Còn người con trai đối diện đang cố gọi, vẫy,
lay…đủ động tác để kéo nó về thực tại.    
Chương 3
– Hỳ! Em vào toa lét chút! — Nó cười nhạt.
– Ơ… — Anh Huy mặt
nghệt ra. Chắc anh thấy nó khó hiểu lắm. Vừa khóc rưng rức, tâm hồn lơ
đãng, tha thẩn tận đâu mà tay vẫn cứ xúc kem lia lịa chẳng cần nhìn, bây giờ còn cười được.

– Hỳ! — Nó lại cười.
– Cái con bé này. Toàn làm anh chóng mặt đau đầu thôi. — Anh Huy đáp lại nụ cười của nó với những lời như thế.
– Em có làm gì anh đâu nhờ? — Nó làm cái mặt ngây thơ trông rõ yêu.
– Anh chịu em rồi. Thôi, anh đưa em về cất xe đạp nhé. Rồi anh đưa em đi xả stress. Ok?
– Xả stress? Em stress đâu mà xả? Cái cách mời em đi chơi của anh hay quá nhờ?
– Rồi… Không tranh cãi với em. Đi chơi với anh nhé! Anh có 3 tiếng dành
cho em. — Anh Huy cười cười, lại còn nháy mắt với nó nữa chứ.
– Xem nào… Mai em học gì nhờ? Toán cao cấp? Triết? Gì nữa nhờ?… Hmm….
– Thôi nào… Đi chơi với anh 1 hôm thôi mà. Mấy năm rồi mới gặp. Sau hôm nay chưa chắc anh em mình gặp lại nhau đâu.
– Hả? — Mắt nó tròn xoe — Anh nói vậy là sao?
– Ừm. Ngày kia anh đi vào Nam.
– Hả? Vào làm gì?
– Lại hả? Em ăn nói với người hơn mình 4 tuổi như thế à?
– Em đang hỏi anh đấy. Trả lời đi đã.
– Anh vào lấy vợ. Hahaha…
– Thật à? Khổ thân chị nào lấy phải anh. — Nó thở dài.
– Này, khổ chỗ nào?
– Ờ thì… anh hỏi thử chị ý xem.
– Rồi để về anh hỏi. Thế có đi chơi với anh không?
– Chuẩn bị lấy vợ rồi mà vẫn còn tý tởn rủ em đi chơi. Không sợ chị ý biết à?
– Thế em tin lời anh à?
– Tin?
– Anh đùa mà. Anh vào Nam lo công việc cho ông già nhà anh. Anh chuẩn bị tiếp quản công ty mà.
– Ui zời. Thái tử chuẩn bị lên ngôi cơ đấy.
– Thế có đi không đây? Câu giờ… đau tim anh.
– Ai bảo anh yếu tim. Em có sao đâu.
– Có đi không?
– Đi là anh thiệt nhiều lắm đấy.
– Rồi. Vậy là em đồng ý nhớ. Về cất xe.
– Chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Không là anh sốc nặng lại nhồi máu cơ tim giữa đường, em không chịu trách nhiệm được đâu.
– Không sao. Anh yếu tim mà, mang thuốc trợ tim rồi. Haha.
– Đi thôi. — Nó cầm túi, đứng lên.
Về nhà, cất xe xong, anh Huy đưa nó công viên. Nó kêu trẻ con nhưng anh vẫn lôi nó đi bằng được. Anh kéo nó đi chơi đu quay.
Lâu lắm rồi, nó mới thấy nhẹ lòng như thế. Ngồi trên đu quay, nó nhìn mây,
nó cảm nhận chút gió, chút nắng, chút ấm áp khi có người trò chuyện một
cách vui vẻ… Nó nhớ anh…
Hết chơi đu quay, anh Huy lại kéo nó đi
cưỡi ngựa gỗ. Cái tên khỉ ý toàn thích chơi mấy cái trò con nít. Đi lái ô tô điện, rồi đi tàu lượn. Nó cảm tưởng như đang dắt một thằng nhóc đi
chơi công viên lần đầu vậy. Gần hết buổi tối, anh Huy kéo nó đến một
quán cafe nhỏ nhưng trông iu lắm. Một khu vườn xinh xinh, ghế cho khách
ngồi là những chiếc xích đu trắng. Chỗ để đồ uống lại là những tượng chú lùn dễ thương đứng cạnh xích đu. Vào đây có cảm giác mình được làm nàng Bạch Tuyết vậy.
– Sao anh biết được chỗ này?
– Anh hay mò mẫm mà. Những lúc buồn buồn anh hay đạp xe loanh quanh. Nhìn thấy gì lạ là anh dừng lại.
– Chắc trong tình yêu anh cũng thế.
– Em cũng thông minh ra phết nhỉ? Trông thế cứ tưởng là…
– Đừng có trêu em.
– Vừa dễ thương được một tý lại bắt đầu…
– Anh đừng có gây sự nhớ! – Nó giơ tay lên dọa uýnh.
– Chỗ này nghiêm túc nhớ. Đừng có hành động bất lịch sự.
– Xì. Ghét anh thế.
Nó với anh Huy cứ nói chuyện như thế cũng hết buổi tối. Anh Huy đưa nó về
nhà. Trước khi về, anh không quên chúc nó ngủ ngon và hẹn gặp lại vào
một ngày không xa. Hai ngày sau, nó nhận được tin nhắn từ một số lạ: ”
Anh đi nhé! Tạm biệt em! “. Nó nhắn tin lại hỏi ai nhưng không gửi được. Gần một tuần sau nó mới…ngẫm nghĩ ra người gửi là ai. Đến chán, cái con bé ngô nghê này.
Chuỗi ngày tiếp theo của nó trôi qua vô vị,
không có gì đáng nhớ. Mai là Noel rồi, nó nằm ôm con mèo Bun trong
phòng. Nó nhắm mắt lại. Không hiểu điều gì đã khiến nó nhớ lại quá khứ.
Nó lại nhớ anh. Nó mở mắt, nhìn quanh phòng, tìm lại hai con gấu Me To
You, nhưng nó chỉ nhìn thấy trong căn phòng của nó, trơ trọi duy nhất
một con gấu Me To You trên giá sách. Nó bỗng giật thót, đứng phắt dậy,
lục tung căn phòng, tìm con gấu còn lại…con gấu mà anh Tuấn đã tặng. Nó
cuống cuồng tìm nhưng…không thấy. Nó thất vọng, nó thả người ngã vào
giường. Nước mắt tuôn. Nó…nhớ ra một điều. Nó đã cất, cất tất cả những
gì liên quan đến anh vào một chiếc hộp, và chiếc hộp ấy giờ đang ở trong kho. Đáng lẽ nó đã vứt cái hộp ấy đi rồi cơ nhưng nó lại tiếc, nó lại
cất vào kho như thể, không thể xóa được quá khứ,thì cứ tạm cất quá khứ
vào một vùng quên vậy.
Nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Nó mơ thấy cái ngày nó nhận được hai món quà giống nhau ấy. Hôm ấy, nó đã mở hộp
quà của anh Tuấn trước. Trong hộp quà có một tấm thiệp xinh xinh ghi lời chúc của anh: “Chúc bé sinh nhật vui vẻ và đừng hậu đậu nữa nhé! ^^!”
Nó cười tủm tỉm. Ngước mắt lên và nhìn về phía anh. Cũng kỳ lạ là tại
sao nó nhận ra món quà ấy là từ anh nhanh đến thế trong khi ối thứ nó
phải mất một tuần mới ngẫm ra, ví dụ như cái tin nhắn của anh Huy kia
kìa. Anh Tuấn nhìn nó và đáp lại bằng một nụ cười trông thật ấm áp. Rồi
chọn bừa một hộp quà nữa. Nó hào hứng bóc, xé… Tada… Lại một con gấu Me
To You màu xám....
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online