*Danh ngôn tình yêu:
13:38 - 02/05/2015

như tấm gương sáng nhất..nhưng cuối cùng..mẹ nó đã mất..à không..đã tạo ra một
vở kịch mà chính nó cũng bị cuốn vào,khẽ nắm chặt lòng bàn tay thật mạnh,nó nhắm
mắt như xua đi cái quá khứ ấy..Rồi sau khi bình tĩnh,nó lại mở quyển sách và đọc
thần chú.. Ngay sau đó,những cánh hoa bay tới..Tạo nên hình thù người phụ nữ
đó..người mẹ duy nhất của nó..Thiên thần đó bỗng thốt lên:
-Vi..Là em ư..Vi?-Thiên thần Yu cất lời..dần dà bước về phía
nó..Nó ngay lập tức nhảy ra khỏi ngôi nhà..biến ra một thanh kiếm bóng đêm…Đứng
trước mặt hắn ta..khiến hắn ta ngạc nhiên và nói..
-Này cô bé..Ở đây nguy hiểm lắm,về nhà..hự._thanh kiếm đâm
thẳng vào tim hắn..Khẽ nhắm đôi mắt,nó cất cái giọng như tản băng,ở thanh độ trầm
hết mức có thể:
-Ngươi tan biến đi..Hãy xem thử mẹ ta đang ở đâu..Nếu ta thấy
được,ta sẽ giúp ngươi sống lại,còn bây giờ..Hahaha..Tạm biệt nhé.._Người đàn
ông gục xuống,mắt chớp chớp nhìn bóng người quen thuộc:"Viiiii..Đừng bỏ
anh..đừng"Và nhắm mắt..thân thể tan biến,bay vào thanh kiếm.Hai thiên thần
đứng nhìn từ đầu tới cuối cuộc thảm sát thì tức giận,xông vào Vi..chưa đầy 5s
sau,hai thiên thần đó gục xuống..một đám tro tàn còn lại..Nó đi thu thập lại những
vũ khí của đám thiên thần..một chiếc cung..một thanh kiếm..hai khẩu súng..Nó lặng
lẽ đi vào nhà..Tạo ra một cánh cửa và nói với kaun:
-Ngươi ..đem thanh kiếm xuống chỗ ông ta..cái người đã đưa
ngươi tới đây và nói.nhiệm vụ đã hoàn thành._Kaun gật đầu,suy nghĩ:"Không
thể tin được,cô chủ đã giết hai thiên thần,một thiên thần trị vì mà vẫn không bị
bất kỳ vết thương nào..thật đáng sợ.."
Khi Kaun đã đi..Nó ngồi bệt xuống đất..mắt nhìn trần
nhà,hét:"mẹeeeeeeeeeeee…nếu người là hậu dụê của của alexana thì con là
aiiiiiiiiiiii..là ai hả mẹ..mẹ ơiiiiii…."Nó cầm chiếc dây chuyền màu đỏ…khẽ
mở ra..Một ánh sáng xuất hiện…Đấy là hình ảnh của mẹ nó đang cất tiếng:"(chỗ
này không thể nói vì đây là tên của nó)..Chúc mừng sinh nhật lần thứ(chỗ này
không thể nói vì đây là tên của nó)..ta tặng con chiếc dây chuyền này..đây là lời
nguyền ủa con..mãi mãi không thể quên ta..Ta yêu con lắm..".Một giọt máu
rơi trên khóe mắt nó..Kể từ bây giò..nó sẽ đi kiếm bà ta..và sẽ tự tay kết thúc
mạng sống của bà…
   
Chương 3


Nó khẽ nhíu mày khi thấy cái thứ đang ở trong miệng kaun nhà
ta..nên"tách"-Vi búng tay một cái thì bàn tay biến mất,mái tóc đen của
kaun dần dà chuyển màu vàng như màu nắng,làn da trắng nay lại càng trắng
hơn..nó khẽ nhếch môi và nó cũng đang thay đổi,mái tóc bạch kim đang từ từ đậm
màu và hoá đen..đôi mắt màu nâu thay cho đôi mắt được mệnh danh là "mắt bạc"
.Kaun ngạc nhiên..và ngẩn ngơ khi thấy sắc đẹp của cô chủ hay còn gọi là bản
sao của thiên thần ấy,y hệt..từ đầu tới chân..từ trong ra ngoài..và từ khoé môi
cô,một nụ cười mở ra..nụ cười đầu tiên của cô sau bao năm dù cho đó không phải
là hình đang thật của cô.Kaun trở về với thực tại khi bị cô chủ cho một cái
nhìn sắc lạnh,nhìn cô rất mong manh, dễ vỡ(vỡ được không mới là vấn đề).
Sau khi cho Kaun xem lại ký ức thì Kaun nhà ta hét lên:
– Không.đừng cô chủ..thần không muốn..vào đó chết như
chơi..Không chịu đâu..khôngggggggggggggggg_Kaun nhà ta bu cột nhà,cột nhà bị nó
đập gãy.Bu chân cô cầu xin,bị cô cho liên hoàn cước.Nên đành ngậm ngùi im lun.
Thật ra là Vi đã lập nên một kế hoạch rất đáng sơ.Đó là đột
nhập vào thiên giới..Và đương nhiên điều đó là bất khả thi nhưng người đàn ông
đó biết mẹ cô,đã vậy còn dùng thuật phân thân để chịu đòn của Vi thay cho ông
ta thì thật là không bình thường,không đơn giản.
Nói là làm,cô đọc thần chú.thì hai nhân vật đã tới cổng
thiên giới rồi(telephone).Kaun run cầm cập,vì quỷ sao bằng thiên thần..chẳng
khác gì vào hang cọp..Vi nhìn Kaun,lại cười,cô đã đọc dữ liệu trong khẩu súng
và chiếc cung..Hai thiên thần đó cấp A.được mệnh danh là sát-cuồng.Khi hai người
chiến đấu cùng nhau thì dù có quỷ cấp cao cũng đánh được(mn thấy Vi ghê ko..Hạ
gục bằng 2 đòn thôi đấy).Cô lại đọc thần chú,một đám mây ngọc bích hiện ra..và
từ đó..vô số các loài quỷ cấp A,B,C đủ loại.
Ngay sau khi hàng ngàn,hàng vạn đống quỷ bay ra thì từ cổng
hàng chục thiên thần lao ra..người thì cầm súng,người thì cầm cung,có cả phép
thuật,phi tiêu,…lao vun vút ra..cô khẽ nhíu mày rồi lại đọc thần chú tàng
hình,cùng Kaun đi vào lãnh địa của thiên thần-chốn lạc tiên.
-Cô chủ???-kaun vừa cất lời vừa dính Vi như keo 502,mặt tím
lét nhìn xung quanh thì:
-luxi..karton…các con lên đây.._một giọng nói trầm ấm vang
lên,nhẹ nhàng vô cùng khiến Vi….dễ đạp.
– Chờ!-Cô đánh ý nghĩ vô đầu ông ta mà chẳng tốn xí công sức.Và
câu trả lời cho câu nói cộc lốc của cô là:"ừ..ta đợi các con".
Sau đó, cô đi theo giọng nói vừa nãy lên lầu thì phát hiện một
căn phòng màu đen,đề trên cửa phòng là Vi.Cô khẽ mĩm cười rồi mở cửa đi vào..và
giọng người đàn ông lúc nãy vang lên êm ấm:
-Vi…Ta đã đợi con.. người đàn ông mĩm cười nhân hậu."gì??"_Cô
ngạc nhiên,vì khả năng hoá trang của cô dù không cao siêu như "người trăm
mặt" nhưng cũng đủ để khiến mình giống người ta như hai giọt nước.Đã vậy
còn biết cô tên Vi,nhưng sự ngạc nhiên đó không thể lọt vào đôi mắt của ông,đơn
giản vì nó đâu thể để người khác biết mình nghĩ gì vì nếu vậy đấy đâu còn là
"Mắt bạc".Cô cất lời,một giọng nói không khinh nể ai,lạnh băng:
-Muốn gì???-cô nhìn người đàn ông kia..giật mình vì uy lực của
giọng nói kia.Nhưng rồi ông ta cũng lấy lại bình tĩnh:
-Vi..mẹcon đã..-Người đàn ông ngập ngừng."Đã chạy trốn
khỏi tôi?"_Vi trả lời..sự ngạc nhiên biểu lộ trên khuôn mặt ông
ta."Ông là ai??người đàn ông đã giam cầm mẹ tôi trong vùng đen??người đã
vô tình để mẹ tôi chạy thoát.Ông hối hận và muốn nhờ tôi kiếm mẹ tôi vì ông yêu
bà?ÔNG MUỐN NÓI THẾ Ư???"-Vi cất lời,giọng nói dần dà mạnh mẽ hơn và cuối
cùng khiến cho căn phòng rung chuyển.Kaun sợ hãi nhìn người chủ nhân đang biến
trở lại thành người thật.Đôi mắt cô dần dà chuyển sang màu bạc..rồi một bên mắt
chuyển sang màu đỏ..Đỏ như máu." Khoan,đúng là ta định nói thế.."
– Nhưng con không muốn nghe tại sao bà lại bỏ trốn khi đã ở
đó hơn 1000 năm ư??
-VÌ SAO??-Vi-vẫn giọng nói đáng sợ kia."đó là vì
con".Cô khẽ giật mình..đã lâu rồi chưa ai làn điều gì vì cô..Đôi mắt cô dần
dà chuyển lại màu bạc rồi lại hoá thành Luxi."nhanh"-Vi cất lời,giọng
nói đã trở về thường ngày khiến Kaun thở phào nhẹ nhõm.
-Được..Ta bắt đầu kể..Lúc con được 123 tuổi,mẹ con đã tặng
con sợi dây chuyền đúng không?đó chính là tín vật của ta đối với bà ta..Nhưng...

• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Polaroid