Khi âm tiết cuối cùng dừng lại, Ngô Hạo Thiên thuận thế kéo hai tay của Đường Ngọc đứng lên, cho cô một cái ôm thật chặt, anh không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, "Bà xã, em đàn thật hay."
Đường Ngọc thẹn thùng núp ở trong ngực của anh vừa sợ vừa tức, người này biết rất rõ ràng cô không biết đàn, còn khen cô trước mặt nhiều người như vậy.
Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Đường Ngọc, khắc chế kích động muốn hôn cô, anh kéo tay của cô liếc nhìn một vòng, phát hiện mục tiêu rồi, ngay sau đó đi tới trước mặt Trần Tư Dư: "Trần tiểu thư nói không sai, ban đầu cũng bởi vì phu nhân tôi đã đàn một bản dương cầm rất đặc sắc, tôi mới bị cô ấy quyến rũ thật sâu." Lời của anh tuy là nói với Trần Tư Dư, nhưng không nghi ngờ là nói cho từng người đang nghi ngờ ở đây nghe.
"Tôi rất yêu phu nhân của tôi, bởi vì trong mắt tôi, cô ấy là người phụ nữ hoàn mỹ nhất." Ngô Hạo Thiên thâm tình nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc nghe được câu thổ lộ kia xong, hoàn toàn bị kinh ngạc.
Ngô Hạo Thiên đang nhập diễn quá mức? Hay là gặp dịp thì chơi?
Nghi ngờ, trên mặt Trần Tư Dư lần lượt thay đổi xanh trắng, tính tình bị làm hư không cho phép cô bị vũ nhục như vậy, cô gần như hỏng mất chỉ vào Đường Ngọc nói: "Đường tiểu thư, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật là cao minh! Không chỉ lấy được thân phận nữ chủ nhân tập đoàn Ngô thị, còn quyến rũ anh tôi đến đầu óc choáng váng."
"Trần tiểu thư!" con ngươi tĩnh mịch của Ngô Hạo Thiên băng lãnh, hung hăng nhìn chằm chằm cô, mọi người ở đây đều kinh ngạc vì lời nói của Trần Tư Dư, dưới trường hợp này anh không thể nổi đóa, nhịn lại, anh lạnh lùng nói: "Bây giờ cô ấy không phải là ‘ Đường tiểu thư ’, cô ấy là ‘ Ngô phu nhân ’."
Không khí lại lúng túng, trong đám người đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, hai người vội vã tiến lên, nam vội vàng kéo cánh tay Trần Tư Dư, xin lỗi Ngô Hạo Thiên. "Xin lỗi, có thể em gái tôi uống nhiều quá, xin Ngô tiên sinh tha lỗi."
Mà cô gái cũng đi tới khuyên lơn: "Đường Đường, chúng ta đến bên cạnh lấy ít đồ ăn đi."
Đường Ngọc nhìn Trần Tư Vĩ và Tả Hiểu Thiến, biết hai người đang giảng hòa, trong lòng cô thật ra thì cũng không tức giận mấy, chỉ là thấy Ngô Hạo Thiên tức giận vì mình, trong lòng của cô lại như có dòng nước ấm.
Cô vẫn cho rằng, loại đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông trên hết giống như Ngô Hạo Thiên, là rất cứng rắn, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một mặt tinh tế như tế, vì giúp cô giải quyết tình cảnh lúng túng, mà cùng đánh đàn với cô.
Vừa rồi Ngô Hạo Thiên ngồi ở bên cạnh cô, hai người nửa dựa vào nhau, cô có thể nghe được trái tim đập vang mạnh mẽ của anh, hương thơm mát mẻ của anh lượn lờ; ngón tay của anh thon dài, dây dưa với ngón tay cô, lại có thể đàn ra khúc nhạc tuyệt diệu như thế.
Hiện tại cô còn có thể cảm nhận được, khi đánh đàn tim mình đập thình thịch vì Ngô Hạo Thiên.
Đường Ngọc suy nghĩ về trường hợp hiện tại, dù sao đều là nhân vật lớn trong xã hội thượng lưu, chơi cứng đối với người nào cũng không tốt, cô đầu tiên là thản nhiên cười với Ngô Hạo Thiên, tròng mắt cong thành hình trăng khuyết, "Ông xã. . . ."
Thân thể Ngô Hạo Thiên chấn động, đây là lần đầu tiên anh nghe được Đường Ngọc gọi mình như vậy, dù hiện tại lửa giận của anh ngất trời, nhưng nghe một tiếng gọi tê dại như thế, anh cũng đã hóa thành một vũng nước rồi.
"Trần tiểu thư uống nhiều quá, không bằng trước hết để cho Trần tiên sinh đưa cô ấy lên trên lầu nghỉ ngơi, nơi này còn có nhiều khách chờ anh đấy."
Đường Ngọc làm nũng kéo kéo tay Ngô Hạo Thiên, một màn này rơi vào trong mắt người khác dĩ nhiên là yêu thích và ngưỡng mộ cực kỳ.
Ngô Hạo Thiên dịu dàng cười đáp lại, hai người nắm tay rời đi, sự lúng túng chung quanh trong nháy mắt hóa tha thành hư không, âm nhạc trong đại sảnh lại vang lên, không khí cũng dần dần ấm lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1">For Elise: Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi "Für Elise" , là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagaten, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).
Trần Tư Vĩ nhìn hai người, đau lòng không chịu nổi, anh lôi kéo Trần Tư Dư đi ra đại sảnh.
Trần Tư Dư vẫn bất mãn bực tức: "Anh! Anh tỉnh đi. Người phụ nữ kia đã lập gia đình."
"Tư Dư, lời này nên cho em mới đúng."
"Hừ! Người phụ nữ kia không xứng với Ngô Hạo Thiên, càng không xứng với anh."
Trần Tư Vĩ bất đắc dĩ, cõi đời này tình yêu nào có cái gì xứng đôi? Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi.
Sự chán nản cô đơn của anh, tự nhiên rơi hết vào trong mắt Trần Tư Dư, cô một mặt cảm thấy không đáng vì anh trai, một mặt cảm thấy oán giận vì khuất nhục mình chịu, chợt tròng mắt xoay động, khéo léo an ủi Trần Tư Vĩ "Anh, em có thể tự trở về, em biết rõ anh từ trước đến giờ không thích tham gia trường hợp này, hôm nay tới, nhất định là vì người phụ nữ kia? Đã đến rồi, thì đợi thêm một lát, nói rõ ràng với Đường Ngọc."
Trần Tư Vĩ đầu tiên đúng là không muốn tới nơi này, nhưng Tả Hiểu Thiến gọi điện thoại nói, tối nay Đường Ngọc cũng sẽ tham gia, anh cũng là muốn đến xem rõ; nhưng khi nhìn thấy một màn ân ái vừa rồi của Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên, tất cả ý tưởng của anh đều bị mất, anh còn có thể dùng lý do gì lừa gạt mình đây?
"Thôi, Đường Đường xem ra quả thật rất tốt." Trần Tư Vĩ lắc đầu.
Trần Tư Dư thấy kế không thành, trợn tròn mắt nói dối: "Thật ra em cảm thấy người phụ nữ Đường Ngọc kia thật đáng thương, em nghe nói, cô ta gả cho Ngô Hạo Thiên thật ra là vì trả nợ, mà Ngô Hạo Thiên căn bản không thương cô, Ngô Hạo Thiên vì đón nhận tập đoàn Ngô thị, mới tùy tiện tìm người phụ nữ kết hôn, bọn họ vừa rồi đều là diễn trò cho người ngoài xem! Anh, anh đã đến rồi, cứ hỏi rõ xem cô có gì khó nói, mà kết hôn với Ngô Hạo Thiên; mặc dù em không thích cô ta, nhưng nếu anh thật thích cô ta, thì cứ theo đuổi cô ấy đi! Bây giờ còn chưa trễ, kết hôn còn có thể ly hôn, chẳng lẽ anh muốn thấy Đường Ngọc sẽ phải sống cả đời trong cuộc hôn nhân không tình yêu?"
Nếu như là vậy. . . Trần Tư Vĩ nghĩ lại, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Trần Tư Dư nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh trai, trong lòng cười lạnh, Đường Ngọc, tôi sẽ không để cho cô sống tốt, dù tôi không làm cô và Ngô Hạo Thiên tan rã, tôi cũng muốn quậy cho cuộc sống của cô long trời lở đất!
...