XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
15:04 - 26/07/2015
Đêm đông. Gió se lạnh luồn qua từng con phố nhỏ. Cái rét ngọt đầu mùa còn phảng phất đâu đây mùi hoa sữa thơm nồng. Phố đầu đông vẫn nhộn nhịp như ngày thường. Có khác chăng là những hàng xà cừ lao xao rụng lá. Những quán cóc mọc lên nhiều hơn, khói bốc lên nghi ngút. Tôi lang thang một mình trong đêm. Thấy mình trơ trọi, cô độc giữa phố phường tấp nập. Nhiều lúc cũng định ngồi xuống một quán náo đó, nắm trong tay một khúc ngô nếp nướng cho ấm áp nhưng lại thôi. Những hàng quán trông quen mà lại rất xa lạ. Tôi thấy lòng bồn chồn. Hình như tôi đang nhớ em. Nhớ cái dáng ngồi quạt bếp than của em. Nhớ nụ cười ướt đẫm mồt hôi của em rạng rỡ trong ánh lửa bập bùng.

Lúc chiều, anh em trong phòng vừa ngồi ca thán với nhau về công trình sắp thi công. Vừa xa xôi lại vào chỗ khá hiểm trở. Lại lo lắng khi nghe nói năm nay sẽ rét hơn mọi năm. Có gì đâu. Dân công trình là vậy. Dị ứng với mùa đông… bởi vì mùa đông sẽ là triền miên những ngày tháng xa nhà, là lều lán, là cơm niêu nước lọ. Có anh ca thán vì vừa bị vợ giận. Có anh người yêu dọa chia tay. Tôi phì cười. Liệu được mấy bữa. Người ta yêu thì người ta mới giận chứ. Thế là anh em lại quay sang tôi trêu trọc. Mọi người hỏi tôi không buồn sao. Tôi tỉnh bơ. Có một thân một mình, đi đâu cũng thế thôi. Anh em nhìn tôi ngạc nhiên. Cũng đúng thôi. Tôi về phòng này chưa được một năm nhưng chưa khi nào anh em bắt gặp tôi hẹn hò với một cô gái nào đó. Với tôi chỉ có công việc mà thôi.

Ấy thế mà giờ đây, tôi nhớ em da diết. Mấy năm nay, tôi lấy công việc để quên đi hình bóng của em. Tôi chọn những chuyến đi công tác để xa thành phố này, xa nơi và em đã quen nhau. Hành trang mà tôi mang theo là nỗi nhớ em đã in hằn thành vết thương trong trái tim tôi. Tôi thích cái cái cảm giác ngồi một mình trong gió rét, ở một nơi hoang vu nào đó để cái lạnh làm trái tim tôi băng giá, vết thương sẽ bớt đau hơn. Để bóng hình em tan đi vào sương khói. Nhưng những lúc về qua con phố cũ, nơi em đã từng ngồi đó, nướng những bắp ngô cho khách qua đường, lòng tôi lại trào dâng một nỗi khắc khoải khôn nguôi. Kỉ niệm ngày đầu tiên tôi gặp em lại ùa về. Đẹp đẽ và day dứt…

Tôi quen em bốn năm về trước,

Đó là một buổi tối mùa đông…

Tôi lững thững bước ra khỏi quán rượu khi bữa tiệc đã tàn. Hơi men làm tôi chuyếnh choáng. Đầu óc quay cuồng, trống rỗng. Tôi loạng choạng bước tới chỗ để xe. Gió lạnh thổi thốc vào mặt buốt giá. Tôi rùng mình cuộn hai tay trước ngực. Nhưng gió vẫn lì lợm như muốn cào rách hai lá phổi. Đầu tôi đau như búa bổ. Chợt thấy trong người khó chịu. Tôi vội vã chạy tới gốc cây gần đó khi trong người vẫn còn một chút tỉnh táo và lịch sự. Tôi nôn thốc tháo tất cả những thứ có trong dạ dày. Vị đắng ứ đầy cổ họng. Người tôi run lên bần bật. Tôi gục đầu vào thân cây ngồi một lát cho tỉnh rượu.

Trời càng về khuya càng lạnh. Phố âm u trong làn sương trắng mỏng manh. Tiếng xe cộ thưa dần. Tôi không nhớ mình đã ngồi đó bao lâu nhưng khi tỉnh lại đã thấy người trong quán lục tục đóng cửa. Tôi quyết định để xe lại đó vì mình là khách quen. Tôi chệnh choạng đứng dậy vẫy tắc xi. Nhưng đợi mãi chẳng có cái nào chạy qua. Lần túi tìm điện thoại. Cũng chẳng thấy đâu cả. Tôi buột miệng chửi thề rồi ngồi bệt xuống vỉa hè. Mệt mỏi. Cồn cào. Trong tôi như có trăm ngàn con côn trùng đang cắn xé. Ánh đèn xe lướt qua tôi loang loáng. Bụi đường bốc lên từng đám, táp vào mặt khô rát.

Tôi lảo đảo đi dọc vỉa hè tìm xe ôm nhưng vô vọng. Có lẽ giờ này họ đang êm giấc bên vợ con cả rồi. Gió rít lên từng hồi, tôi run rẩy vịn tay vào thân cây. Cái lạnh đã ăn vào tận xương. Đầu óc lại quay cuồng như có xoáy lốc, thấy trong người nôn nao, mắt tôi hoa lên. Bụng cồn cào vì đói. Người tôi rã rời muốn đổ gục xuống đường. Đúng lúc ấy, một giọng nói ấm áp vang lên:

- Anh làm sao vậy? Ngồi xuống đây sưởi một lát cho ấm đã!

Tôi căng mắt ra nhìn. Trước mặt tôi là một chậu than đỏ rực. Tôi vội vã ngồi thụp xuống mà chưa kịp thấy rõ mặt chủ nhân. Tôi cuộn mình như một hòn đá tảng, đầu gục trên hai gối mỏi mệt. Hơi ấm toả ra làm tôi tỉnh dần. Có tiếng nổ lách tách bên tai. Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Một đôi tay uyển chuyển đang lật dở những củ khoai lang thơm phức. Một khuôn mặt trái xoan nghiêng nghiêng thổi lửa. Một nụ cười mềm mại như nắng mùa đông…Tôi ngỡ ngàng trước người con gái ngồi đối diện. Em đẹp một cách dung dị và thánh thiện. Tôi ngỡ như mình đang mơ. Tôi ngắm thật kỹ xem có phải mình nhìn nhầm không. Đúng là tôi không mơ. Em ngồi đó như một kiệt tác được tạo bởi bóng đêm và ánh hồng hắt ra từ bếp than. Khuôn mặt em rạng rỡ, lấm tấm vài giọt mồ hôi. Lọn tóc bồng bềnh trước mặt như những sợi khói chiều. Tôi ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Còn em bối rối vì sự vô duyên của tôi :

- Sao anh nhìn em lạ vậy?
- À … anh xin lỗi. Tại vì em…em…

Tôi ngắc ngứ không biết nói gì. Quả thực lúc đó tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Thường ngày, tôi luôn tự hào về tài tán tỉnh phụ nữ của mình. Nhưng giờ đây đối diện với em, mọi ngôn ngữ dường như bế tắc. Có lẽ tại hơi rượu vẫn còn ngập ngụa trong tôi. Em cười hiền, gỡ rối cho cả hai:

- Lúc nãy anh bị trúng gió thì phải? Trời lạnh thế này, sao anh không về nhà mà nghỉ? Say rượu đi ngoài đường nguy hiểm lắm!
- Anh đi bắt tắc xi…

Tôi thều thào trả lời em. Đầu vẫn ong ong như có ai đánh trống. Im lặng một lát, giọng em lại vang lên ấm áp:

- Gìơ này ít xe lắm. Anh cứ ngồi nghỉ cho đỡ mệt! Khi nào có xe em gọi cho.
- Cảm ơn... – Tôi lí nhí trong miệng.

Men rượu làm tôi rã rời. Gió vẫn ào ào thổi tới. Ngồi bên bếp than mà tôi vẫn chưa hết lạnh.

- Anh uống đi cho đỡ mệt! Trà nóng đấy!

Em cầm chiếc cốc trên tay đưa ra trước mặt tôi. Khói thơm thơm bốc lên làm cho đôi mắt tôi đỡ mỏi. Tôi đón lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Tôi ngạc nhiên khi thấy có vị chua chua ngọt ngọt ở đầu lưỡi. Một mùi thơm dịu nhẹ khi tôi hít thật sâu vào lồng ngực. Thật dễ chịu! Bỗng thấy trong người nhẹ nhõm hơn. Tôi chưa kịp hỏi thì em đã lên tiếng:

- Ngon không anh? Em cho thêm một chút nước sấu ngâm vào trà đấy. Nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn. À, anh ăn khoai nướng không?

Tôi thật sự ngỡ ngàng vì sự ân cần của em. Cho dù tôi biết có thể em làm vì công việc buôn bán của mình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng bâng khuâng. Một cảm xúc khó tả nhen lên mỗi khi bắt gặp ánh mắt em.

Những củ khoai nướng làm tôi đỡ mệt hơn. Gió vẫn đuổi nhau dọc theo dãy phố. Nhưng tôi không còn thấy lạnh nữa. Em cời than cho lửa cháy lên. Tôi nhìn rõ mặt em hơn. Em bình dị trong bộ quần áo nâu cũ và mái tóc dài. Tôi ngạc nhiên vì giữa phố phường đô hội mà vẫn có một người con gái chân quê mộc mạc đến như vậy. Không biết có phải tại trong tôi vẫn còn hơi rượu? Hay tại ánh lửa hồng làm em đẹp hơn trong đêm đông này?

Tôi cúi nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ đêm. Người qua đường ...
Trang: 123Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online