Ring ring
*Danh ngôn tình yêu:
13:08 - 16/01/2015

- Việc gì mà quan trọng hơn cả việc học thế cô nương?
- Quan trọng, đừng hỏi nhiều. Thế cậu có mua hộ tớ không?
- Rồi, nhưng phải có thù lao gì chớ.

Linh liếc sang lườm hắn một cái, còn hắn thì cứ nhăn nhở cười, bạn bè thế đấy.

- Vậy cậu muốn gì nào? – Linh chun mũi, cúi xuống chép bài.
- Bốn buổi đầu cậu tạm ngồi xuống bàn dưới nhé, bạn tớ lên chỗ cậu ngồi, bốn buổi sau đổi lại như cũ. OK chứ?
- Có việc gì mà phải đổi chỗ như vậy? – Linh trề môi, vẫn cắm cúi chép bài.
- Việc quan trọng, đừng hỏi nhiều. - Hắn lại cười, nhăn nhở. Linh cũng muốn cười theo mà không hiểu sao chỉ có thể khẽ nhếch môi.

Nếu có thể, cô mong hạt cát thời gian sẽ dừng lại vào giây phút ấy, cô sẽ không bao giờ đưa ra lời nhờ vả đó và cũng không đồng ý đề nghị của anh. Lần đầu tiên… cô hối hận… Dù rất muốn, nhưng Linh vẫn không thể không nhìn về hai người ấy, vì họ đang cười rất vui vẻ với nhau ngay bàn phía trên nó. Linh thấy trong lòng cứ gai gai một cảm giác khó chịu nào đó. Lần đầu tiên trong mấy tháng học lò, nó ước thầy vào lớp thật nhanh, lần đầu tiên nó muốn cái không khí im ắng chỉ toàn tiếng sột soạt bút viết trong lò, tất cả chỉ để mong hai người phía trên không cười đùa nữa.

Mai, cô bạn thời cấp 2 của hắn, là người hắn muốn nó đổi chỗ để hắn có thể tiện "bàn việc quan trọng"? Mai gây ấn tượng với bất cứ ai bởi mái tóc ngắn, dày, và hơi nâu, ôm chặt lấy gương mặt bầu bĩnh của cô bạn. Trên gương mặt ấy luôn có một nụ cười rất tươi, tươi như cách hắn vẫn cười với nó. Mai đến, nó bị "đẩy" xuống bàn dưới, trơ, vô duyên, bị cho ra rìa, khỏi những câu chuyện về những thứ mà nó chẳng bao giờ biết, về những người nó sẽ chẳng bao giờ quen. Cảm giác rất khó chịu mỗi lần thấy hắn cười với Mai, với ai hắn cũng nở nụ cười trong suốt ấy à? Linh hậm hực, nhưng lại chẳng có lí do gì để giận, đành nín lặng ngồi buồn, cố gắng không nhìn cảnh mình không muốn thấy.

Nhưng rồi, Linh chợt nhận ra điều nó chưa bao giờ thấy ở hắn. Không nheo lại nhăn nhở, không mông lung xa xăm, mà là dịu dàng, một thoáng dịu dàng hiện lên trong mắt hắn. Chẳng hiểu sao, bỗng dưng Linh thấy mắt mờ mờ cay cay, nước mắt chực muốn rớt khỏi mi. Cố níu tim lại, ngăn không cho dòng cảm xúc tiếp tục quặn lên quặn xuống trong lòng, Linh quay mặt đi. Hắn đang ngắm trộm Mai. Đã không như hi vọng của Linh, kết thúc bốn buổi học, Mai vẫn ngồi cùng bàn với hắn.

- Ừ, tớ đổi vé của Mai cho thằng ngồi cạnh tớ. Vậy cho tiện, hì. – Hắn vừa đưa vé xe cho ông coi xe ở lò vừa quay sang nói với nó.
- Sao? Việc quan trọng chưa xong à?
- Xong rồi, nhưng bạn cũ lâu ngày không gặp, ai mà ngờ tớ với nó vẫn hợp gu như ngày trước, nói chuyện vui phết. Ơ…

Linh dắt xe tiến nhanh hơn về phía trước, nó không muốn nghe thêm nữa, vậy đủ rồi, càng nghe chỉ càng thêm ghét, chẳng lẽ ngồi cạnh nó chán đến thế. Con đường về thấm ướt sương đêm, vắng lặng. Linh nghĩ đến khu vườn nhỏ trước cửa nhà, bỗng thấy lo, trời lạnh thế này... Vuốt nhẹ lên mấy lá non mới mọc, Linh khẽ thở dài, sương lạnh như vầy chẳng biết có sống nổi không. Cây hoa hướng dương giữa đêm, nhỏ bé, lặng lẽ cúi đầu…

Linh thích hoa hướng dương, cây hoa thật cao, vàng óng và luôn hướng về phía mặt trời. Hoa hướng dương là biểu tượng của sự chung thủy, của hi vọng. Hình như, chính những cây hoa nhỏ bé này đã kéo Linh với hắn quen nhau. Lần đầu gặp hắn, nó đến lò trễ vì mải mê ngắm những chậu hướng dương bày trước cửa hàng bán hoa ven đường. Nó ngạc nhiên lắm, tuy là thích, nhưng đây là lần đầu nó được chạm vào cánh hoa hướng dương thực sự, cảm giác được sự mịn màng truyền đến những ngón tay. Đã thích nay càng thích hơn, Linh quyết định phải trồng bằng được những bông hoa mặt trời này. Nó đặt hàng chị chủ quán mang về cho nó một ít hạt giống, nhưng đến ngày hẹn lấy thì chị ta lại nói hàng chưa về đến nơi. Chính vì việc ấy mà nó mua vé lò chậm, mất chỗ ngồi cũ, vì hắn. Và cái việc quan trọng mà hồi đầu tháng nó nói phải làm và nhờ hắn mua vé hộ là đến lấy hạt giống, lần này thì nó lấy được, thật sự rất vui, cho đến khi, nó biết ai là người sẽ thế chỗ nó ngồi bên hắn…

***

Cô vẫn nhớ những cây hoa hướng dương ấy, có lẽ bây giờ chúng chỉ còn là những mẩu mùn lẫn trong đất đen. Hoa hướng dương, sống dựa vào ánh sáng mặt trời, luôn hướng về phía mặt trời, như chờ đợi, như cố nuôi chút hi vọng, nhưng khoảng cách đó thật xa, không thể bị lấp đầy bởi tình yêu chung thủy của cây hoa, nó không thể chạm vào mặt trời, vì nó sợ bị thiêu đốt một lần nữa bởi sức nóng ấy. Cô sợ…

Hôm đó, Mai không đi học, Linh có lẽ đã vui vì chuyện ấy, hôm nay sẽ giống như lúc trước, chỉ có nó và hắn. Và quả thật, ngày hôm đó sẽ mãi in trong tâm trí nó. Hắn thì thầm hát cho nó nghe, chỉ riêng nó mà thôi, từng câu chữ... "Nụ cười em yêu đã in vào sâu trong tim không thể xóa…", nụ cười trong suốt của hắn như một điểm sáng trong kí ức nó… "Anh không muốn, muốn, muốn em yêu như vậy đâu…và thật lòng không muốn muốn muốn trái tim ta phải đau…", nó đâu muốn thế, đâu muốn con tim cứ hướng về người không bao giờ nghĩ về nó… "Anh không muốn, muốn, muốn anh phải quên đi một người…", sẽ chẳng bao giờ quên được, nó biết, nhưng vẫn phải cố, đến một lúc nào đó…

- Thế nào, bài tớ mới sáng tác đấy, có được không?
- Ừm. Cảm xúc đâu ra mà viết được hay thế?
- Thoáng qua cho “người ta” thôi. Hì hì.

Linh nhăn mặt. Cười. Nhà hắn có hẳn một phòng thu dành riêng cho hắn, hắn hát hay, lại có khả năng sáng tác, cũng nhiều người hâm mộ lắm. Đặc biệt, hắn còn có thể nhại giọng người khác rất giống, có lần hắn nhại lại thầy lúc ông ấy đang chua ngoa chửi đứa nào đó không chú ý, suýt tí nữa thì bị thầy phát hiện. Biệt tài đó cũng khiến Linh cười nhiều.

- Này, cho cậu... - Linh đặt vội chiếc khăn quàng cổ lên cặp hắn rồi ngó lơ đi chỗ khác. Nó đã mất gần một tuần để đan cho hắn, tại thấy trời đã se lạnh mà hắn thì cứ hay ăn mặc phong phanh.
- Ừ, cho thì tớ xin. Hì. Thế cơ mà vì cái gì thế, chẳng lẽ bỗng dưng tặng quà?

Linh đã lường trước được hắn sẽ hỏi nó như thế nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:

- Thì để cậu nói cho tớ biết M-TP nghĩa là cái gì.
- Hở, nghệ danh thôi mà, có gì đâu. – Hắn cười xòa, vừa quàng thử cái khăn – Trông còn đẹp trai không?
- Gớm, người đẹp vì lụa cơ mà. - Hai đứa cùng cười. Linh thấy ấm ấm trong lòng, ước thời gian cứ đứng yên như thế này mãi mãi. Đầu nó thi thoảng lại vang lên câu hát vừa nãy…

Chiếc khăn len hai màu trắng xám đó giờ cô vẫn còn giữ, có mối đã bị sút mà cô không sao nối lại được, càng cố chỉ càng làm chiếc khăn thêm tã rời. Có những thứ, một khi đã không còn nguyên vẹn sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được. Cô cảm thấy rõ vết nứt đó trong tim, nhưng không sao khiến nó liền lại. Nỗi đau vẫn còn đó…...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online