Old school Swatch Watches
*Danh ngôn tình yêu:
20:09 - 28/07/2015

0


Lật tờ lịch tháng 11 qua một bên, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những con số trên tờ lịch tháng 12. Tháng 12 dịu dàng của những ngày đông vừa vui vẻ với giai điệu Jingle Bell vừa pha lẫn chút gì man mác chia li của khoảnh khắc năm cũ và năm mới. Rồi theo thói quen, tôi mặc nhiên khoanh đỏ ngày 15/12, một ngày đặc biệt đã được mặc định trong trí não tôi.


***


Con người đôi khi thật kì lạ, chúng ta sẽ nhanh chóng quên hết mọi thứ - cảm xúc và suy tư của ngày hôm qua rồi sẽ tan biến như chưa hề xuất hiện - nhưng dấu ấn về sự tồn tại của nó thì còn đọng lại như vết mực tím trên trang sách cũ, mãi mãi không phai. Mỉm cười chạm nhẹ vào con số, tôi mơ hồ thấy niềm háo hức và những rung động của tình yêu đầu xốn xang trong lồng ngực. Không phải là sự nuối tiếc mà là sự trân trọng cho cột mốc lớn trên con đường trưởng thành của tôi ngày hôm nay. Ghi nhớ và trân trọng kỉ niệm hẳn là cách mà trái tim mỗi chúng ta cảm ơn những người đặc biêt, vì họ đã dành chút thời gian đi cùng chúng ta một đoạn đường, để cùng trải qua những ngày nắng và những ngày mưa, cùng ngắm nhìn những cảnh sắc khác nhau từ một góc độ. Với tôi, tháng 12 sẽ mãi mang màu sắc và tâm trạng của con người ấy - chàng trai của một quãng đường ấm áp tươi vui; Lặng lẽ đi bên cạnh và che chở tôi khỏi những gió mưa, để rồi khi cậu đột ngột rẽ theo một con đường khác, tôi bị bỏ lại giữa cơn mưa tầm tã, hốt hoảng nhận ra phải luôn tự mang theo một chiếc ô cho riêng mình...



Chúng tôi có lẽ đã chạm mặt nhau rất rất nhiều lần trước đó, lướt qua nhau mà không hề quan tâm đến sự tồn tại của người kia. Điều ấy cũng là bình thường trong một lớp luyện thi đại học có đến vài trăm người. Ngày ấy, nếu bạn gặp tôi, bạn sẽ thấy một cô nhóc lầm lì bị ám ảnh bởi suy nghĩ "Nếu trượt đại học thì mình chết đi còn hơn". Cắm cúi học hành, tôi ép bản thân thức thật khuya để rồi lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ liên miên. Mỗi lần ngủ quên không đi học, tôi sẽ tìm một góc và ngồi khóc òa lên vì nỗi sợ hãi đã bỏ lỡ hết những thứ quan trọng cho bài thi. Những năm tháng ôn thi đại học, khi nhớ lại, sẽ là quãng thời gian gian nan nhưng hạnh phúc nhất của mỗi học sinh. Cái cảm giác được sống có đích đến thôi thúc chúng ta cố gắng hơn mỗi ngày. Chúng ta phải vật lộn với nỗi sợ hãi to lớn mình trở thành kẻ duy nhất trượt đại học, nhưng niềm vui của tương lai phía bên kia cổng trường đại học và sự trưởng thành còn lớn hơn nhiều. Vì thế chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi những cô cậu học trò đến lớp luyện thi từ rất sớm để được ngồi chỗ tốt nhất - dưới cái quạt mát, vừa tầm mắt và gần thầy cô. Tôi vẫn nhớ buổi trưa hôm ấy, một buổi trưa nắng rực rỡ mặc dù mới giữa tháng 4. 45' nữa mới tới giờ học mà đi dọc từ trên xuống dưới, bàn nào cũng đã có bạn ngồi và bày đủ đồ nghề ra giữ chỗ. Tôi loay hoay giữa những lối đi, vừa bực mình vừa lo lắng. Rồi tôi tiến về phía cái bàn ở vị trí đẹp nhất, nơi thường sẽ bị giữ chỗ đầu tiên, cũng là nơi tôi thường hỏi cuối cùng:


- Ngồi chỗ khác đi, chỗ này có người ngồi rồi!


Giọng trả lời có chút hống hách. Nó không nằm ngoài dự tính của tôi, nhưng bạn gái ấy đã quên mất cả chủ ngữ câu, thêm thái độ hiển nhiên ấy, tất cả khiến tôi cáu kỉnh:


- Bạn của cậu đến chưa thế? Tớ xin lỗi nhưng cậu đến sớm thì cậu có quyền ngồi chỗ này, nhưng bạn cậu đến sau tớ thì không có lí do gì tớ phải nhường chỗ cho bạn ấy cả. Ai cũng giữ chỗ như cậu thì những người đến muộn hơn một tẹo như tớ sẽ ngồi đâu?


Tôi lấy tay nhẹ nhàng đẩy quyển vở 'đặt chỗ' sang phía bạn ấy và ngồi xuống, mặt mày cau có. Bạn ấy có lẽ quá bất ngờ nên không kịp phản ứng. Rồi bạn ấy lẩm bẩm cái gì đó nhưng tôi không quan tâm. Tôi gục mặt xuống bàn, buồn ngủ và mệt mỏi.


15' sau, bạn gái bên cạnh tôi đứng dậy vẫy vẫy tay, nói khá to:


- Tớ ở đây, lên đây đi!


Khi hai bạn nam tiến đến sát chúng tôi, tôi nghe giọng bạn nữ phân trần:


- Tớ giữ chỗ cho các cậu, nhưng bị con nhỏ này chiếm mất, đã đến sau còn vô duyên ý kiến này nọ chứ!


- Thế để tớ ý kiến nốt. Cậu không nên nói về người khác như thế, mà việc cậu đến sớm đâu có nghĩa cậu có quyền giữ tất cả chỗ ngồi trong lớp này?!


Rồi tôi quay sang hai bạn nam, tức tối:


- Hai bạn thử đến sớm đi tìm chỗ và bàn trống nào cũng không được ngồi thì sẽ hiểu tớ nhé! Mà cũng không nên để một bạn nữ phải vất vả giữ chỗ giúp mình.


Nói xong tôi lại nằm xuống bàn. Quạt trần chạy vo vo, chẳng ai nói gì về tôi nữa nhưng tôi vẫn giận. Mấy chuyện tranh chỗ này rắc rối thật, đi học thì chỉ cần lo cho mình thôi chứ.Tôi thở dài...


...Lúc học toán đến phần tích phân, tôi hoảng loạn. Tôi không hiểu nổi d(x) rồi ud(v) thì để làm gì; lớp học thêm quá đông, thầy chẳng đợi tất cả cùng hiểu rồi mới giảng tiếp; bài thầy giảng cứ thế trôi ào ào, tôi nghe như vịt nghe sấm.


Thế nên khi được cô bạn cùng lớp rủ đi học nhóm cuối tuần phần tích phân, tôi gật đầu mà không cần nghĩ ngợi. Bạn tôi bảo quen được người bạn học giỏi toán lắm, cũng rất nhiệt tình, giảng lại dễ hiểu, tôi nghe kể mà lòng vui vui. Nhưng khi bước vào quán cà phê, nhìn thấy gương mặt cậu bạn sẽ giảng bài cho chúng tôi, tôi ngờ ngợ. "Mình đã gặp bạn này ở đâu rồi nhỉ?" Bạn tôi kéo tôi đi nhanh, vì chúng tôi đến trễ 15'. Khi cậu bạn nhận thấy sự có mặt của chúng tôi và rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, trí nhớ của tôi trở nên rõ ràng và sống động. "Là một trong số 2 bạn nam bữa trước mình giành chỗ đây mà", nghĩ đến đấy tôi ngượng đỏ mặt và quay người chạy một mạch ra khỏi quán nước chẳng hề suy nghĩ.


Lúc lấy xe tôi mới nhớ ra bạn tôi vẫn cầm vé xe của cả hai đứa. Thế là đành lượn lờ mấy hàng xung quanh, nhắn cho cô bạn tin xin lỗi rồi dặn bao giờ về thì báo cho tôi và đợi tôi một lát vì bạn ấy vẫn đang cầm vé xe của tôi.


Khi quay trở lại, tôi khá bất ngờ nhận ra chỉ còn cậu bạn kia ngồi ở góc và vẫy vẫy tôi. Tôi chưa kịp nói gì thì bạn ấy đã cười rất tươi:


- Cậu đi đâu thế, tớ đợi cậu mãi. Vé xe của cậu đây này, Ngọc về trước nên gửi tớ đưa cậu.


- Ơ... tớ...cảm ơn!


- Cậu có muốn học tích phân nữa không, đằng nào thì cũng mất công tớ đến đây rồi mà!


Và đó là cách chúng tôi từ những người xa lạ trở thành bạn. Khi nhớ lại câu trả lời người ấy đã đợi tôi rất lâu, tôi luôn tự mỉm cười: đợi chờ cũng là cách chúng ta thể hiện sự yêu thương!


Tháng 5, tháng 6 rồi tháng 7. Chúng tôi thi đại học. Rồi thì tháng 8 lặng lẽ đến và trở nên đặc biệt với ngày 25. Đó là thời điểm tôi có thể xếp lại những chồng sách vở cao ngất vẫn gối đầu giường sang một bên, mơ về giảng đường đại học và những câu chuyện tình yêu lãng mạn thời sinh viên. Đó là thời điểm cả 2 chúng tôi đều hạnh phúc vì những thành công đầu đời,vui mừng khôn xiết sau quãng thời gian chờ đợi điểm thi dài đằng đẵng. Tôi nhớ những ngày chờ điểm thi và điểm chuẩn, có những đêm tôi hốt hoảng tỉnh giấc, gọi điện chỉ để nghe một lời an ủi "Rồi cậu sẽ ổn cả thôi, cậu sẽ không trượt, mà nếu trượt thì chúng ta sẽ cùng ôn thi lại với nhau!". Ngày tôi nhập trường, cậu ấy đạp xe cả một quãng đường xa đến ngồi đợi tôi bên ngoài cổng trường, rồi rủ tôi đi ăn. Cậu đã kể rất nhiều thứ cho tôi nghe, những câu chuyện về gia đình cậu, về bạn thân, về sở thích.Thời gian của những tháng ngày sinh viên đầu tiên của tôi đã trôi qua như thế, dịu dàng và ngọt ngào vì luôn có một người bạn sẻ chia và song hành. Rồi tháng 12 đến tự lúc nào không hay!

...
Trang: 12Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online