*Danh ngôn tình yêu:
13:17 - 29/07/2015

Nhỏ giật mình đứng lên, không nói gì, một bàn tay kéo nhỏ ngồi xuống. Nhỏ im lặng nhìn theo ánh mắt ấy, bàn tay nhỏ vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ấm nóng. Sự im lặng thường gắn với nỗi cô đơn đáng sợ nhưng sao lúc này mọi thứ lại bình yên, nhẹ nhàng đến thế! Nhỏ thấy tim mình bớt hiu quạnh, bớt cô đơn, bớt buồn hơn khi vang lên câu nói khe khẽ của ai đó trong gió:


- Tớ sẽ giúp cậu, mạnh mẽ lên cô gái!


Thế là từ sau hôm ấy, Nam chính thức trở thành gia sư riêng của nhỏ. Nam không hiểu sao cậu lại quyết định như vậy vì từ đó giờ số lần nói chuyện với nhỏ chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng dù sao cũng không thể bỏ mặc bạn bè lúc khó khăn.


Nhỏ đúng là rất kém môn Toán và còn một điều đáng ghét nữa là nhỏ cực kì lười học. Chính vì thế Nam luôn đặc biệt "ưu ái" giao cho nhỏ những bài cực khó để trị tội "lười" và những khi thấy nhỏ vò đầu bứt tóc là lúc Nam thấy lòng hả hê. Nhỏ cứ cắn bút, chau mày rồi nhăn mặt nhưng tuyệt nhiên vẫn không chịu thua mở lời nhờ Nam giúp. Đúng là ngốc... nhưng thật lòng Nam lại vô cùng thích nhìn nhỏ như thế, một sự ngốc nghếch đáng yêu! Và một điều nữa là Nam cũng nhận ra mối quan hệ với nhỏ ngày càng tốt dần lên sau nhiều lần hai đứa cự cãi


- Nam này, tớ còn phải làm bao nhiêu bài nữa?


- Ờ không nhiều đâu, chừng 10 bài nữa thôi


- Hả???


Nhỏ có vẻ bị sốc, cây viết cầm trên tay rơi ngay xuống đất làm Nam suýt nữa bật cười. Nhỏ cúi đầu, giọng nhỏ xíu:


- Không biết cậu đang muốn giúp hay trả thù tớ nữa...


- Cậu nói lại xem nào... và sau câu nói là một cái gõ đầu kêu cốp dành tặng cho nhỏ


Nhỏ kêu lên một tiếng rồi bất giác lùi lại cách xa Nam mấy bước, hình như biết mình sai nên nhỏ chỉ ngước nhìn Nam một cái rồi cúi đầu nói nhỏ:


- Tớ chỉ nói đùa thôi mà!


Nam cứ đứng ngẫn người nhìn khi vô tình chạm phải đôi mắt tròn ngấn nước của nhỏ, tự dưng Nam thấy hối hận ghê gớm vì hành động vừa rồi, muốn đến xin lỗi nhỏ nhưng rồi lại thôi.


- Ờ, cậu ráng chăm chỉ học đi!


Chẳng hiểu sao những ngày sau đó nhỏ lại học nghiêm túc đến kì lạ. Nhỏ cực kì hay quên công thức, có những lúc làm Nam muốn tức điên lên nhưng rồi lại dịu ngay khi thấy bộ mặt ỉu xìu của nhỏ. Thấm thoát đã là buổi học cuối cùng, nhỏ cứ hí hoáy chăm chú giải bài tập mà không để ý có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.


- Xong rồi, tớ về nhé! Giọng nhỏ hí hửng


- Ừ. .. à mà khoan đã... còn mấy bài này cậu chưa giải này


- Ơ, tớ giải rồi mà. Thôi hôm nay cho tớ nghỉ sớm một bữa nhé!


Nhỏ nói giọng nũng nịu rồi nhìn Nam với đôi mắt xoe tròn tội nghiệp, Nam thật sự muốn phát điên vì đôi mắt ấy và cũng chẳng lần nào Nam thắng nổi nhỏ cũng bởi điều này. Nam chợt thở dài rồi nói:


- Ừ...


Chỉ chờ có thế là nhỏ chạy vút đi mà chẳng thèm nói với Nam lời nào. Nam chợt gọi với theo:


- Này, ráng thi tốt nhé, không đậu là chết với tớ đấy!


Hình như nghe thấy, nhỏ quay lại, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi mỉm cười thật tươi nhìn Nam, nụ cười như có nắng in sâu vào tâm trí, và cũng chính giây phút đó Nam nghe tim mình như hẫng đi một nhịp.


Cuối cùng công sức cũng được đền đáp, nhỏ vừa đủ điểm đậu tốt nghiệp và trúng tuyển đại học. Ngày liên hoan lớp chia tay, nhỏ đã gieo vào tai Nam câu nói ngọt như mật:


- Cám ơn nhé, thầy giáo bất đắc dĩ...


Nam mỉm cười và chợt ghé sát vào tai nhỏ:


- Có ai đó đã nói với tớ, tình bạn là thứ tình cảm vô giá, trong cuộc đời này có thể bạn gặp vô số người bạn nhưng chỉ có vài người bạn gọi là bạn thân. Nếu bạn không chịu mở lòng thì ai đó sẽ chẳng bao giờ biết cách bước vào tâm hồn bạn như thế nào vì hạnh phúc phải là sự hoán đổi giữa cho và nhận, và chẳng ai có thể vui vẻ thật sự nếu không có bạn thân. Cậu có tin điều đó không Uyên?


Nhỏ im lặng nhìn Nam rồi lém lỉnh hỏi:


- Thế cậu có muốn làm "thân" với tớ không?


Nam liếc nhìn nhỏ rồi khẽ cười:


- Nếu không muốn thì chẳng ai lại đồng ý dạy một con nhỏ cực kì "dốt" và "lười" đâu ngốc ạ?


Thế rồi chẳng cần nói gì thêm, cả hai chợt nhìn nhau rồi bật cười, tiếng cười theo gió chiều vang rộng cả góc sân.


3. Vì chúng ta thích nhau!


Dù đã trải qua một thời gian đủ dài để quen, nhưng nhỏ vẫn có chút mơ hồ, không tin nổi. Từ việc giờ này ở đây, bên cạnh Nam cho đến việc người bạn thân bây giờ của nhỏ chính là cậu ấy.


Nhỏ không biết với người khác thì bạn thân có được xem như người trong gia đình không nhưng nhỏ biết một điều là ngoài bố mẹ ra, Nam là người đầu tiên tốt với nhỏ như thế. Cậu ấy luôn kiên nhẫn ngồi nghe nhỏ nói đủ mọi chuyện trên đời, để nhỏ mè nheo, hay sẵn sàng đưa nhỏ đi cùng trời cuối đất mỗi khi nhỏ than buồn và đưa nhỏ về nhà mỗi khi nhỏ bảo nhớ mẹ. Cậu ấy cũng lo lắng cho nhỏ giống như một thành viên trong gia đình, chăm sóc khi nhỏ bị ốm và chiều theo những sở thích gàn dở nhất của nhỏ. Nhỏ đoán Nam chính là một điều kì diệu và tuyệt vời nào đó. Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi bạn có được cả thế giới này trong tầm tay!


Dạo gần đây, nhỏ bắt đầu nhận thấy sự khác lạ trong tình bạn với Nam khi một lần Nam bất chấp nguy hiểm ôm lấy nhỏ vì để tránh một chiếc xe máy đang chạy trờ tới. Cái cảm giác lúc ấy nhỏ không sao quên được, nó rất ấm áp, ấm hơn cả khi nhỏ khoác trên mình một chiếc áo len thật dày vào mùa đông. Lúc đó nhỏ sợ tái cả mặt nhưng nhỏ tin, tim nhỏ bị Nam đánh gục cũng bởi giây phút ấy.


Những ngày sau đó, nhỏ cứ hay đỏ mặt còn trái tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi khi Nam nắm tay nhỏ nên nhỏ luôn cố tình ngồi xa Nam một chút hay không dám nhìn vào ánh mắt, nụ cười mỗi khi Nam nói chuyện. Nhỏ thấy bối rối thật sự, nhỏ không biết phải nói với Nam thế nào về những thứ cảm xúc ấy và liệu cậu ấy có chấp nhận, mọi việc cứ rối tung và nhỏ chợt nghĩ cách tốt nhất là nên im lặng. Nhỏ thấy khổ sở vô cùng nhưng cũng không có cách nào dứt ra được những thứ cảm xúc ấy.


***


Sài Gòn một ngày mưa!


Nhỏ ngồi bên hiên nhà, lặng ngắm rồi đưa tay hứng lấy những giọt mưa đang rơi tí tách mà nghe lòng buồn bã. Nam đã đi thực tế được vài ngày nay nên nhỏ phải tự một mình đến trường, tự làm mọi thứ. Một cảm giác cô đơn, hụt hẫng cứ len lỏi vào tim. Sáng nay vì mãi chạy theo xe buýt, không để ý nên nhỏ bị ngã trẹo chân cộng thêm việc vừa được thông báo điểm thi không như mong đợi làm nhỏ muốn khóc òa lên. Giá như lúc này có Nam thì tốt biết mấy!


Nhỏ muốn gọi cho Nam để than thở hay mè nheo như trước giờ nhỏ vẫn thường làm nhưng lại không thể. Nhỏ sợ... sợ cái cảm giác đối diện với Nam, sợ cái cách cậu ấy cứ vô tư chăm lo cho nhỏ và trên hết là sự đè nén một cảm giác yêu thương ngút ngàn.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Disneyland 1972 Love the old s