The Soda Pop
*Danh ngôn tình yêu:
19:32 - 25/02/2015
Dưới mưa… Thu thích đi dưới mưa. Cái cảm giác mát mát lành lạnh của từng hạt mưa làm Thu thấy dễ chịu, đi một mình, không ô dù, nhưng chẳng bao giờ thấy cô đơn khi đi dưới mưa, quanh Thu có hàng ngàn, hàng vạn hạt mưa làm bạn rồi mà… Thu bước chầm chậm đến chiếc xích đu ở khu vui chơi gần nhà trọ. Hôm nay chỗ này vắng thật, chẳng có ai, bình thường thì đông lắm, cũng tại hôm nay trời mưa, mà cũng 8 giờ tối rồi còn gì, may là khu này an ninh tốt không thì Thu cũng không vì sở thích đi dưới mưa của mình mà dám lang thang ở đây. Ngồi xuống xích đu, Thu ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại mưa rơi vào mặt mát lạnh, Thu khoan khoái mỉm cười và mở mắt ra nhìn xung quanh. Bất chợt, Thu giật mình thấy ở gần chiếc cầu trượt có một bóng người… một người con trai, cậu ta im lìm, ngồi bó gối, mắt nhìn vô hồn vào màn mưa, không biểu lộ một cảm xúc gì. Thu lưỡng lự nửa muốn lại gần hỏi thăm nửa lo sợ vì mẹ vẫn thường bảo Thu không nên nhiều chuyện, là người ngoài không nên chen vào chuyện của người khác. Nhưng nhìn bộ dạng cậu ta đáng thương quá, Thu không đành lòng cứ thế mà bỏ đi. Thu tiến lại gần, nhẹ đặt tay lên vai người lạ mặt lên tiếng:

- Cậu sao thế?

Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn Thu, Thu sững người, đôi mắt ấy buồn quá… dù trời mưa không trăng sao nhưng nhờ ánh sáng của những ngọn đèn cao áp cũng đủ để Thu nhận ra cậu ấy đang khóc. Vậy mà ngày trước đã có lần Thu nói với Quang: “Nếu một ngày nào đó phải chia tay thì mình chia tay dưới mưa anh nhé! Khi đó… nếu ai đó có khóc thì người kia cũng sẽ không nhìn thấy để… bình yên mà bước đi.” Nhưng thật sự thì dù dưới mưa, chỉ cần nhìn vào mắt một người thôi cũng đủ để biết người đó có khóc hay không rồi. Thu bối rối:

- Tại… tôi thấy cậu ngồi như vậy không biết cậu có làm sao không? Cậu… không sao chứ?

Thu hỏi và khẽ ngồi xuống bên cạnh, cậu ta không khóc nữa, quay sang bên kia nhẹ gạt những giọt nước mắt. Rồi cậu ta quay lại:

- Không sao… chỉ hơi lạnh một chút! Cho tôi mượn tay cậu được không.

Thu ngập ngừng nhưng vẫn mỉm cười đưa bàn tay về phía cậu ta, cậu ta nắm lấy rồi bất giác cười:

- Tay cậu lạnh quá, chẳng ấm gì cả. Biết vậy không mượn nữa.

Nghe vậy Thu rút tay ra, vẻ hờn dỗi. Cậu ta thấy thế lại mỉm cười rất nhẹ. Thu nhìn và thầm nghĩ, con người này lạ quá, khóc rồi chợt cười, chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ gì nữa. Cậu ta nói tay Thu lạnh, tay cậu ta cũng có khác gì đâu. Thu vẫn nhớ cảm giác khi cầm tay Quang, dù mùa đông hay mùa hè đều rất ấm, vì thế mà Thu tưởng tay con trai tay ai cũng ấm chứ.

- Cậu đang thắc mắc tại sao tớ ngồi đây hả?

Cậu bạn lạ mở lời và nhẹ nhàng kể cho Thu nghe câu chuyện của cậu ấy:

- Tớ vừa chia tay với người ta đấy. 3 năm, hàng vạn phút giây với những kỉ niệm không đếm hết… vậy mà chỉ cần 3 từ “mình chia tay” là kết thúc tất cả. Tớ không phải người quá yếu đuối và dễ khóc nhưng thật sự trong chuyện này tớ không biết mình có lỗi ở đâu nữa. Tớ thích mưa nên ngồi đây rồi khóc lúc nào không biết... lại còn bị cậu nhìn thấy nữa… đừng cười tớ nhé...

Cậu ta nói, cười buồn rồi lại lặng nhìn mưa.

- Có gì đáng cười đâu chứ? Tớ hiểu cảm giác ấy mà. Thôi cũng muộn rồi, cậu cũng về đi. Tớ cũng thích mưa nhưng dầm mưa lâu quá là cảm lạnh đấy! Sau mưa, có lẽ cậu sẽ thấy mọi chuyện bình thường hơn.
- Cái này thì cậu đúng. Cho mưa cuốn trôi hết rồi mà. Tạm biệt!

Thu và cậu ta cùng đứng lên để ra về, mỗi người đi một hướng. Những gì cậu ấy nói khiến Thu nghĩ miên man về Quang, về tình yêu của cô. Nếu như nó còn nguyên vẹn những ấm áp thuở ban đầu, nếu như hai người không để những rắc rối, khó khăn trong cuộc sống, học hành ảnh hưởng đến tình yêu của mình để hai người ngày càng xa nhau hơn thì có lẽ giờ này Thu đã không đi dạo một mình dưới mưa, sẽ có một bàn tay cùng đưa ra hứng mưa với Thu. Nhưng giờ Quang có lẽ không còn thì giờ để làm những điều như thế với Thu nữa. Quang bận bịu với những dự định riêng, với những người bạn mới… Cậu bạn lúc nãy nói rằng không biết trong tình yêu lỗi của mình ở đâu, thật ra thì chia tay có nhiều lí do, lỗi lầm chỉ là một trong số đó, có những điều thật vu vơ, nhỏ bé trong tình yêu cũng đủ làm tạo ra một khoảng cách, lớn dần rồi thành vô cùng, không lấp đầy được nữa… thôi nghĩ làm gì nhỉ... Giờ về nhà tắm rồi ngủ một giấc thật ngon mặc kệ những gì sẽ đến vào ngày mai. Mưa ơi, cuốn trôi hết đi…

***

- Hôm nay sinh nhật anh! Anh về nhà trọ sớm nhé! Em sang.
- Tất nhiên rồi! 4h chiều anh học xong, anh về!
- Anh nhớ đấy! Em chờ.
- Anh hứa!

Thu mỉm cười buông điện thoại xuống, bắt tay vào làm chiếc bánh kem mà cô đã học làm cả tháng nay. Quang chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm, tại lúc nào Quang cũng bảo Thu là: “Em ở đâu anh cũng yên tâm trừ khi em vào bếp.” mà. Nhớ đến sinh nhật Quang năm trước - một sinh nhật chỉ có hai người mà Thu thấy ấm áp dù hôm ấy đang cùng hóng gió ở tượng đài thì trời mưa to làm cả hai ướt như chuột. Đã bao lần hai đứa cãi nhau rồi giận hờn nhưng chỉ cần nhớ đến cảm giác khi Quang đặt tay Thu lên ngực trái và nói “anh yêu em” là ngày hôm ấy bao giận hờn tan biến hết. Nhanh thật, hơn 1 năm rồi. Hôm nay, Thu muốn tìm lại cảm giác ấm áp ấy, có được hay không?

4h… 4h15… 4h30… 5h00… 6h00… 7h00. Lần đầu tiên Thu phải đợi lâu như thế, Quang cũng là người duy nhất mà Thu có đủ kiên nhẫn để đợi. Nhìn vào chiếc điện thoại, Thu bấm số của Quang rồi lại xóa đi… Quang không thích bị người khác làm phiền khi đang bận việc gì đó, càng không thích bị thúc giục hay kiểm soát… nhưng… Quang đã hứa. May mà người bạn trọ cùng Quang đi làm thêm gặp Thu đã đưa chìa khóa, nếu không Thu cũng không biết phải chờ ở đâu. 7h15, Quang về cùng một người bạn. Hai người vào đến cửa, Thu ngạc nhiên khi nhận ra cậu bạn đi cùng Quang chính là người cô gặp dưới mưa hôm ấy. Cậu ta cũng nhận ra Thu thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào nhau. Thấy Thu, Quang có vẻ ngạc nhiên:

- Em vẫn đợi anh à? Anh xin lỗi tại điện thoại hết pin nên không gọi được cho em. Anh tưởng em đợi một lát không thấy anh nên về rồi.
- Em đã nói là em sẽ chờ mà.
- Nhưng… hôm nay các bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật cho anh. Vũ có việc phải về nên anh đưa cậu ấy về đây lấy xe đạp cậu ấy gửi. Giờ bọn bạn anh vẫn đang chờ để đi chơi tiếp… Em… em đi cùng bọn anh nhé!

Thu cố nén cái cảm giác nghẹn ngào đang muốn trào lên, nhìn Quang nói:

- Anh đã hứa… là sẽ về sớm…
- Tại anh không biết là bọn bạn tổ chức sinh nhật cho anh.
- Nhưng anh hứa với em trước… anh…
- Anh không thể vì lời hứa với em mà ra kia nói với bao nhiêu người bạn là anh không đi cùng họ được. Em không đi cùng cũng không sao. Anh không muốn mình cãi nhau trước mặt bạn anh. - Nói rồi Quang quay sang Vũ - Cậu đưa Thu về giúp mình, cùng đường đấy!...
Trang: 123Sau »
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online