- "Tao cũng đang chán đây, chẳng biết có nên nói cho mày không?".
- "Nói gì?". Dây thần kinh tò mò của nó trỗi dậy.
- "Mày hứa không buồn, không giận, tao mới nói.".
- "Đã biết. Thì cứ nói đi xem nào!".
Ngọc lôi từ trong cặp ra cái thiệp nơ đỏ khi nãy, mồm lẩm bẩm: "Đến đau đầu vì mày!".
Nó nhận lấy, mở tấm thiệp ra. Nét chữ quen quen, viết khá dài, lướt từ đầu đến cuối, ký tên: Tuấn. Nó khó hiểu: "Là sao?". Ngọc ủ rũ: "Thằng Tuấn, nói thích tao, sáng nay mày ạ.".
Nó gần như hiểu ra nhưng vẫn vờ ngây ngốc: "Tuấn nào?".
- "Mày yên tâm, t không thích nó đâu.".
- "Thằng Tuấn thật hả?".
- "Xin lỗi, đừng buồn mà.".
Mắt nó cụp xuống, mồm khô khốc nói: "Ừ, không sao đâu.". Nhưng kỳ thực cảm giác cứ sao sao ấy. Tim nhói lên một tiếng "ay ui". Khó chịu. Bực tức. Trong lòng sôi sùng sục, ngọ nguậy không yên.
Cuối giờ, nó lại bình thường tươi cười nhìn Ngọc: "Tao không buồn đâu. Nhìn đi, tình cảm vớ vẩn thôi mà.". Ngọc thở phào khoác vai nó.
Nhưng nó buồn thật. Thất tình là đây sao? Là vị đầu tiên của cà fê đắng, đắng ngòm. Nhổ không được mà nuốt chẳng xong. Bức bối khó tả.
Nó cho cả một vốc sô- cô- la vào mồm, nhồm nhoàm nhai. Bố khỉ! Sô- cô- la gì mà đắng. Cái gì cũng đắng. Lại còn mặn. Mặn chảy nước mắt.
***
Đã hứa là không giận nhưng nó vẫn giận. Nó ghen. Mấy ngày liền tức vô cớ với Ngọc và Tuấn. Thằng Tuấn cũng không phải là đứa lằng nhằng. Một khi bị từ chối là thôi, lòng tự trọng cao không níu giữ dù trong lòng tất nhiên là chẳng vui được rồi. Còn nó cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lầm lì lì, động tới là gắt.
Ngọc đi lẳng lặng cạnh nó:
- "Dạo này mày làm sao thế?".
- "Sao là sao?".
- "Có gì thì mày cứ nói ra đi, để tao còn biết".
Nó thẳng thừng: "Chả có gì để nói cả".
- "Mày vẫn giận phải không? Tao biết. Tao xin lỗi".
- "Việc gì phải xin lỗi. Mày có làm gì đâu".
Ngọc bực bội : "Mày cứ như thế này thì ai mà chiều theo ý mày được. Tại sao cứ phải tự chuốc giận lên mày, lên người khác thế, mày thích nó thì sao không nói đi, việc gì phải để ý đến người khác. Để chuyện tình cảm bị ảnh hưởng từ bên ngoài là không đáng. Mày biết không?".
Nó ngập ngừng: "Uống nhầm cà fê đắng một lần, có muốn uống nữa không?".
- "Nhưng vị cuối rất ngọt. Tùy mày!".
Về nhà, chưa kịp lên phòng, bố mẹ đã gọi nó lại. Trong đầu còn một mớ bòng bong sau mấy lời con Ngọc. Bố mẹ nó nghiêm túc:
- "Học kì II rồi, không lâu nữa là ra trường. Con tính thi trường gì?"
- "Con không biết".
- "Sao lại không biết, bố mẹ để cho con mấy năm thoải mái rồi thế mà con không có suy nghĩ gì sao?".
Nó không nói gì, cúi mặt, tay vân vê vạt áo.
- "Hay con thi nghành của cậu con. Khối đấy vừa sức, với lại ra trường đã có cậu lo, đỡ tiền chạy việc. Giờ cốt là học trường nào dễ kiếm việc. Con thấy sao?".
- "Con thấy cũng được. Thôi con lên phòng trước".
Bố mẹ làm nó thấy đột ngột quá. Ra trường. Đại học. Kiếm việc. Hoang mang quá. Nhận ra nó đã lãng phí thời gian 12 năm học vào những việc vô bổ. Dẹp! Dẹp hết! Dẹp chơi. Dẹp yêu. Dẹp một người.
Đúng là tình cảm của nó thật dễ bị lung lay. Một điều thôi dễ khiến nó từ bỏ.
***
Nó học thật. Vội vàng cho mấy kì thi. Chẳng màng chuyện yêu dù tình cảm của nó ngày càng nhiều. Nó vẫn vô thức quan sát Tuấn, chán chán thì viết tên lên bàn. Có khi vẫn giả vờ vô tình chạm mặt trên đường, có mục đích cả.
Ngày cuối cùng, lớp nó vừa vui, vừa buồn. Vội vàng trao nhau những cái ôm, lời nói.
- "Mày! Để tao kí!".
- "Chưa, con Hà đang kí dở".
- "Thi tốt nhá con điên".
- "Thằng dồ viết cho tử tế, chữ xấu quá!".
- "Linh ơi, anh yêu em!".
- "Yêu cái đầu, sao giờ mới nói?".
- . . .
Nó cũng thấy nao nao. Hồ sơ đã nộp. Học cũng xong. Chỉ chờ ngày thi. Chả còn áp lực nữa. Chỉ còn Tuấn, không kịp thổ lộ, nó sợ sẽ phải tiếc nuối. Lấy hết can đảm:
- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".
- "Gì?".
- "Hôm nay buổi cuối cùng".
- "Thì sao?".
- "Tức là tao ôm mày một cái được không?". Nói câu này nó chắc thằng Tuấn sẽ nói: "Mày rảnh à?". Nhưng không:
- "Được. Buổi cuối". Tuấn chủ động ôm nó. Một cái ôm chặt. Bỗng dưng nước mắt nó tràn ra. Nó cũng ôm chặt, lè nhè: "Mày ôm tao thật à?".
- "Tao có bí mật muốn kể cho mày.". Tuấn buông nó ra, ghé tai thì thầm: "Thực ra. . . Tao không biết sửa xe đâu. Tao nhìn mày chỉ thôi".
Nó phì cười : "Mày rảnh à?".
- "Ừ. Rảnh giống mày".
- "Vẫn giữ liên lạc nhá, bạn bè tốt".
- "Nếu mày muốn..."
- "Thế thi tốt nhá!".
- "Ừ. Thi tốt".
Nó thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tình đầu của nó, ngọt như vị cuối cà phê. . .
Vii Vii