Đầu cô có chút hôn mê, thân thể cũng nhẹ như bay , cảm giác cực không đúng.
“Như vậy còn em?” Hắn thú vị mà nhìn cô.
Cô bỏ tay xuống, sửa lấy hai tay bắt chéo vào nhau, đem gương mặt nóng bức ghé vào mặt bàn.
Bàn thủy tinh lạnh lẽo, làm cho cô cảm thấy tương đương thoải mái.
“Cô gái nhỏ thất thường không tốt đâu nha . ” Hắn nhìn ra cô đang say.
“Anh có hứng thú với tôi không?” Cô khiêu khích, cũng không biết là do hắn xa lạ, hoặc là cô cấp bách muốn trầm luân.
“Em sợ sao?” Nam nhân đúng là đối với cô hứng thú càng cao hơn.
“Buồn cười.” Cô giễu cợt nói.
“Như vậy chúng ta chờ cái gì đây? Bây giờ rời đi được không?”
Cô nhún vai, theo hắn đứng lên…
Chương 8
Có phải người ta hay nói, trầm luân vốn là một chuyện cực đơn giản hay không?
Nhưng tại sao cô lại có cảm giác tội ác như vậy chứ?
Cô nhắm mắt lại tận lực khiến chính mình say mê, cô cố gắng ảo tưởng tay người đang ở trên người cô di chuyển là thuộc về Thư Duy.. . Nhưng cô vẫn cứ như trước cảm thấy ác tâm, trong bụng bốc lên cảm giác làm cô cực không thoải mái, hình như có một cỗ chất lỏng chua xót chực chờ muốn tuôn ra yết hầu.
Không nhịn được nữa, cô đẩy hắn ra, nôn khan.. .
Nam nhân kia lại từ phía sau ôm lấy cô, tiếp tục cướp đoạt, hắn ở trên thân thể mê người của cô đặt những nụ hôn, tiện đà hắn còn phát ra những tiếng thở dốc thỏa mãn.
Đối với hắn đây là một trò chơi, nếu cô đã đáp ứng, hắn cũng không có lý do gì lâm trận thối lui, nhưng cô bây giờ thật sự hối hận rồi, cô thầm nghĩ muốn chạy trốn…
“Đừng đùa nữa, tôi phải đi về rồi!” Cô dùng lực đẩy người đàn ông đang tựa vào trên người mình ra.
“Cô đang đùa tôi sao?” Người đàn ông hôn càng thêm dồn dập, tay hắn càng dùng sức hơn.
“Tôi không nói chơi, tôi nghiêm túc!” Cô bắt đầu giãy dụa, ý thức sợ hãi rốt cục đã trở về trong tâm trí.
“Mẹ kiếp, đồ gái điếm thối, mày nghĩ rằng tao có thể cho mày muốn chơi thì chơi không muốn chơi thì không chơi sao? Bây giờ tùy vào mày nói sao?”
“Ba” một tiếng, quần áo của cô bị người đàn ông vô tình xé rách, cô không nhịn được kêu sợ hãi, hô to.. .
“Không… Cứu mạng A! Xin anh thả tôi ra.. . Xin anh.. . ” Cô liều chết kéo quần áo bảo vệ trước ngực.
Nhưng giãy dụa của cô càng dẫn phát lên thú tính nguyên thủy đàn ông, con ngươi hắn cháy lên ngọn lửa, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười ám muội, châm chọc hỏi: “Đây là trò chơi mới sao? Bây giờ người tuổi trẻ cũng thích chơi loại này sao?”
“Không!” Cô điên cuồng mà quơ hai tay, nhằm ngăn cản sự xâm lược của người đàn ông.
“Tôi thật sự hối hận rồi, xin anh thả tôi ra! Xin anh.. . ” Vừa nói, cô vừa xoay người muốn chạy trốn khỏi gian phòng này.
Người đàn ông nắm lấy tóc cô, cười lạnh nói: “Hối hận? Mẹ kiếp, mày đang diễn trò sao, làm như tao bắt buộc mày vậy, mới vừa rồi là ai ngỏ lời trước ,mày cho tao là kẻ ngu sao! “
Vừa nói, người đàn ông còn dương tay xé lấy áo cô,quần áo sớm đã rách nát bây giờ lại bị mất một mảng vải.
Đang lúc dằn co, chợt có tiếng chuông cửa vang lên.
Cô kinh hỉ mà mãnh lực đập cửa, hướng ra ngoài tri hô cầu cứu.
Người đàn ông chửi thầm trong miệng một câu,sau đó lấy tay ngăn chặn đầu Diệp Uyển Nhu, sau đó lướt qua người cô tiến lên che cánh cửa.
Phục vụ khách sạn ngoài cửa đứng cùng với giám đốc, bọn họ hữu lễ mà hỏi:
“Xin hỏi, có gì cần phục vụ không ạ? Mới vừa rồi có người nói nghe được âm thanh cầu cứu, không biết… “
Ánh mắt giám đốc quan sát tình hình bên trong phòng.
“Cứu mạng… ” Diệp Uyển Nhu giãy dụa mà hô cứu.
“Này… “
Giám đốc nghi hoặc nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đứng che trước cửa, sau đó cúi người xuống hỏi Diệp Uyển Nhu đang cố nhô đầu ra thật vất vả:
“Xin hỏi vị tiểu thư này có việc gì ạ?”
“Cứu tôi, van anh cứu tôi! “
“Ách… Tiên sinh… ” Giám đốc làm khó mà nhìn về phía người đàn ông.
Đây là một khách sạn tương đối có danh tiếng, người đàn ông đương nhiên sẽ không ngốc đến mức ở loại địa phương này gây chuyện, hắn có chút bực mình nói: “Không có việc gì, một trò chơi thôi, chỉ là nữ diễn viên nửa đường muốn bỏ ngang thôi, có phải như vậy hay không? Em gái! “
Diệp Uyển Nhu vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, tôi không muốn chơi nữa, có thể phiền các anh hộ tống tôi về nhà không?” Cô cầu xin trợ giúp nhìn về phía giám đốc khách sạn.
Giám đốc cẩn thận nhìn về phía người đàn ông kia, người này thì thần thái tự nhiên mà phất tay.
“Nếu tiểu thư phải đi về, tôi đương nhiên không thể cố lưu người lại. “
“Nếu như vậy, tôi trước hết hộ tống vị tiểu thư này trở về, xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.” Giám đốc khách sạn có chút ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Uyển Nhu đang quần áo xốc xếch, sau đó khom người làm một động tác xin mời.
Diệp Uyển Nhu chật vật mà lôi kéo quần áo đi theo giám đốc ra ngoài, sau đó nhân viên phục vụ rất nhanh mang đến một cái khăn tắm cho Diệp Uyển Nhu phủ thêm bên ngoài.
Diệp Uyển Nhu cảm kích hốc mắt ẩm ướt, may là tránh được một kiếp…
Thật sự là tự làm bậy không thể sống!
Giám đốc nhìn nhân viên phục vụ cười, sau đó quay đầu hướng Diệp Uyển Nhu hỏi:
“Tiểu thư, chuẩn bị đi đâu?”
“Về nhà!”
“Thư Duy, hôn sự của chúng ta không thể kéo dài nữa, kéo dài nữa sẽ càng tạo thành tổn thương lớn hơn với Uyển Nhu. ” Giai Hân cực lực khuyên bảo.
“Để tôi suy nghĩ thêm đã.. . “
“Anh muốn nghĩ cái gì đây? Còn chờ đợi cái gì nữa, cô ấy vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của anh thôi, đây là sự thật không thể sửa đổi, trì hoãn sẽ chỉ làm chuyện diễn biến càng hỏng bét.” Cô ta ngồi xổm xuống chạm vào đầu gối anh, chân thành nói: “Nếu như anh có thể nhanh một chút yên ổn, như vậy cô ấy sẽ bởi vậy mà chết tâm, thời gian lâu, cái gì đều sẽ lãng quên, cô ấy có thể bắt đầu một cuộc sống bình thường. Nói không chừng qua hai năm nữa, chúng ta còn có thể tổ chức đám cưới cho cô ấy nữa, đem cô ấy gả ra ngoài, đây mới là hạnh phúc của cô ấy, anh hiểu chưa?”
Theo như lời nói của Giai Hân, anh đã không dưới trăm lần tự thuyết phục chính mình, nhưng một khi nghĩ đến Uyển Nhu sẽ bởi vậy mà thừa nhận thống khổ, anh liền không thể hạ quyết tâm.
Bắt đầu từ đêm đó, Uyển Nhu đã lánh anh một tuần rồi, anh cảm giác như một phần thân thể bị hút ra đau đớn, khiến cho anh thống khổ.
...