12:35 - 27/07/2015
về đám cưới của bạn với anh ấy.– Cám ơn.
– Nếu thật tâm chúc phúc thì hãy nói. Chứ đừng ở trước mặt người ta giả vờ tốt bụng, sau lưng lại hiện hình là một con hồ ly tinh như thế – Tú Quyên châm chọc.
– Mình về trước đây – Hà trang siết chặt tay cố ngắng nói.
Ngọc Loan khẽ gật đầu chào.
– Cô ta đúng là đáng ghét. Lúc nào cũng đưa ra vẻ mặt cao ngạo như thế – Tú Quyên hậm hực nhìn theo nói.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi mua sắm, Ngọc Loan lại trở về với căn nhà lạnh lẽo của mình.
Lúc đi mua sắm cùng Tú Quyên, cô cảm thấy thật là phiền phức khi bị cô nàng lôi đi khắp nơi, cô chỉ muốn được trở về nhà. Khi về nhà cô mới biết, hóa ra mình thích cảm giác phiền phức kia hơn cảm giác lạnh lẽo lúc này.
Khẽ cười buồn cho bản thân mình, cuộc sống của cô rồi đây sẽ thế nào?
Cô gọi điện thoại cho vũ Phong, muốn thử xem, cái cảm giác một người vợ quan tâm đến chồng là thế nào.
– Em đây. Công việc hôm nay thế nào?
– Rất tốt – Vũ Phong ậm ờ trả lời.
– Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?
– Để xem.
– Vậy em làm cơm tối chờ anh về. Em không làm phiền anh nữa.
Nói xong cô vội vã cúp máy không muốn nghe tiếp giọng lạnh lẽo của anh.
Thật sự khác biệt quá.
Cảm giác của những đôi vợ chồng mới cưới dù thế nào cũng cho người ta cảm giác ấm áp, còn cô chỉ là một vợ kịch ngoài mà thôi.
Cảm thấy rất ngượng mộ những người bạn của cô vô cùng, cuộc sống của họ tuy bình thường, đám cưới của họ rất giản dị nhưng sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc.
Cô không muốn mướn người giúp việc, dù ba cô chẳng muốn cô cực khổ khi về làm vợ. Nhưng cô cương quyết không chịu, vì cô muốn tự tay mình có thể chăm sóc cho anh.
Cô không biết mình nên buồn hay nên vui vì quyết định này. Bởi vì, dù cô cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của người vợ đi chăng nữa thì anh cũng không hề đón nhận, mà thậm chí còn xa cách vô cùng . Nhưng nếu cô không bận rộn với công việc nhà thì cô có thể sống nổi trong căn nhà giá lạnh này hay không?
Cố gắng hoàn thành bữa cơm với tất cả tình yêu của mình, Ngọc Loan ngồi xem tivi và chờ đợi Vũ Phong chờ về nhà. Nhưng cô chờ mãi, chờ đến khi ngủ quên trên ghế sofa, vậy mà Vũ Phong vẫn chưa về. Cô hốt hoảng lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Ngọc Loan lao đến bên điện thoại định gọi cho Vũ Phong thì tiếng mở cửa vang lên.
Vũ Phong say khướt bước vào trong nhà như gần gục ngã đến nơi. Ngọc Loan vội chạy đến đỡ anh nhưng bị anh xô ra. Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan.
– Tại sao em có thể nói cô ấy như vậy chứ? Tại sao? – Anh hét lên với cô trong tức giận.
– Anh đã gặp cô ấy sao? – Cô không biết Hà Trang nói gì với anh, nhưng có lẽ lời của Tú Quyên khiến Hà trang rất tức giận Em không có nói gì với cô ấy cả.
– Cô không nói gì. Nếu cô không nói gì thì vì sao cô ấy lại xua đuổi tôi đến thế chứ. Cô ấy chúc phúc tôi và cô, cô có biết không? Cô ấy không cho tôi được giải thích.
Vũ Phong quát lớn trước mặt Ngọc Loan khiến chô cảm thấy tổn thương vô cùng, cô hít một hơi thật sâu vòng tay đỡ anh.
– Anh say rồi, để em dìu anh vào phòng.
Vũ Phong say khướt lẩm bẩm nói:
– Anh phải làm sao đây. Làm sao để cô ấy trở về bên cạnh anh đây….
Từng lời nói của Vũ Phong chẳng khác nào mũi dao cứa vào lòng cô.
Nỗi đau này dâng tràn trong tim cô đến khi bóp nghẹn tim cô mà thôi
Sau khi chật vật giúp Vũ Phong lau người thay quần áo, Ngọc Loan chua xót trở về phòng mình, cô lặng lẽ khép cửa lại rồi bước đến bên bàn trang điểm của mình.
Cô chần chừ một lúc rồi mới quyết định mở tủ lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức. Trong đó có một chiếc lắc tay rất đẹp, chiếc lắc tay này chỉ có một chiếc duy nhất do mẹ tặng cô trước khi mất. Đây là món quà mà ba cô thiết kế riêng để tặng mẹ cô, trên đó còn khắc NL, tên ba mẹ cô: Ngọc – Lâm. Cái tên Ngọc Loan của cô cũng lấy từ chữ cái đầu tiên tên của hai người ghép lại.
Chiếc lắc lấp lánh dưới ánh sáng đèn, lung linh phản chiếu nhưng lại mang theo một nỗi buồn, nỗi buồn của bản thân cô.
Chiếc lắc này gần như là sự bắt đầu tình yêu trong Vũ Phong với Hà Trang. Đó là một sự hiểu lầm nghiêm trọng, nhưng dù không muốn, cô vẫn phải im lặng, để mặc cho sự hiểu lầm này tiếp diễn. Bởi vì cô nợ Hà Trang và cũng bởi vì…..
“ Nếu như chiếc lắc đó…em chỉ giả dụ thôi nha. Nếu như anh đã nhầm lẫn, nếu như Hà Trang không phải chủ nhân chiếc lắc đó mà là một cô gái khác thì sao?”
“ Anh tin mình đã tìm đúng người con gái cần nhất trong cuộc đời mình. Dù người con gái đó không phải là Hà Trang, anh vẫn sẽ yêu cô ấy”
Đó là câu hỏi của cô và câu trả lời của anh.
Cô đã hiểu rõ, tình cảm của Vũ Phong đối với Hà Trang mãnh liệt như thế nào. Cho nên im lặng và chúc phúc cho hai người bọn họ, là điều cô có thể làm được cho người con trai mình yêu và cô bạn thân nhất của mình.
Bởi vì : Yêu – chính là khiến cho người mình yêu hạnh phúc.
Sợi dây này, cô sẽ giữ mãi nó trong chiếc hộp này, nó sẽ giống như chiếc hộp Pandora mãi mãi chẳng nên mở ra. ủa Vũ Phong đối với Hà Trang mãnh liệt như thế nàoi chủ nhân chiếc al81c đó này tiếp diễn. Bởi vì cô nợ
Buổi dáng cô vẫn thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Vũ Phong, và lặng lẽ chờ anh thức dậy.
Vũ Phong mệt mỏi mở mắt ra rồi ngồi dậy, trên đầu là chiếc khắn ấm đã lạnh ngắt rơi xuống. Anh nhặt chiếc khăn lên nhìn nó rất lâu , rồi nhìn quần áo của mình đã được thay, cơ thể cũng không cảm thấy bức bối chút nào thì thở dài. Anh biết, đêm qua mình uống rượu say khiến Ngọc Loan phải vất vả chăm sóc.
Quần áo đi làm được cô ủi cẩn thật đặt trước mặt anh, một nếp nhăn cũng không có lấy. Bàn chải và khăn tắm cũng được cô chuẩn bị chu đáo. Cô là một cô gái rất tốt, nếu có thể lấy được cô làm vợ, thì đó là người có phúc, chỉ tiếc rằng….
Vũ Phong thở dài nghĩ đến Hà Trang. Đầu bỗng cảm thấy đau nhức vô cùng, tim cũng quặn đau, anh đã khiến người con gái mình yêu thương nhất phải chịu một vết thương quá sâu.
Thay quần áo xong, anh cầm cặp bước xuống lầu định đi thẳng đến công ty, mùi cháo thơm lừng bốc lên khiến anh dừng bước. Lướt qua bàn ăn dưới bếp, anh thấy Ngọc Loan đang ngồi chờ đợi. Lặng lẽ nhìn bóng dáng cô đơn của cô thật lâu, trong lòng bỗng thấy đau buồn rất nhiều. Nếu không phải anh cầu xin cô đồng ý lấy anh, có lẽ giờ đây cô sẽ vui vẻ ngồi bên bàn ăn, thưởng thức hương vị của thức ăn, chứ không cần phải mang bóng dáng cô độc đáng thương đến thế này.
Nhớ đến thái độ ân cần chăm sóc của cô tối qua, thái độ ích kỷ của bản thân mình, Vũ Phong quyết định bước đến nhà ăn.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Vũ Phong hiện ra trước cửa, Ngọc Loan đã đứng bật dậy rối rít hỏi:
- Anh thức rồi sao.
- Uhm….- Vũ Phong nhất thời khó biểu đạt được sự ái ngại của mình nên dung thái độ lạnh lùng.
- Anh có muốn ăn chút chá...