14:51 - 27/01/2015
“Hả?” Tịnh Ngôn không hiểu tại sao Khổng Dịch Nhân lại nói chuyện này với mình.
“Do đó thời gian tới có rất nhiều việc đòi hỏi tôi phải tự mình giải quyết.”
Tịnh Ngôn dần dần hiểu ra ý của Dịch Nhân nên cô nhẹ nhàng đáp, “Vậy sao?”
Dịch Nhân bỗng hạ giọng, “Đúng vậy, vừa rồi tôi quên không nói với cô, tôi sẽ quay về Thượng Hải nhanh thôi, cô đừng quá lo lắng.”
Tịnh Ngôn mỉm cười gật đầu và nói, “Tôi hiểu.”
Tịnh Ngôn cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng mãn nguyện, cô đứng lên, cởi áo khoác ra. Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Văn Thù bước vào và nói
“Tịnh Ngôn, Hiệu trưởng cho gọi cô đến phòng họp.”
“Tôi đến ngay đây.” Tịnh Ngôn vội vàng đứng dậy, vơ vội tài liệu trên bàn để đi họp. Vừa bước vào phòng họp mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tịnh Ngôn, cô kéo ghế ngồi xuống và khẽ mỉm cười.
Có tiếng một người khẽ gọi, “Tịnh Ngôn?”
Không trả lời, thật ra có những việc vốn dĩ không cần trả lời, một chữ cũng không cần.
Chương 4: Tạm biệt
Hết giờ làm việc, Tịnh Ngôn xuống hầm lấy xe về nhà, vừa mở cửa xe bỏ túi xách xuống ghế và định ngồi vào trong thì bỗng có một cánh tay chặn cửa xe lại, cô giật mình quay đầu lại, hoá ra là Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn vô cùng ngạc nhiên.
“Tịnh Ngôn.”
“Sao anh lại ở đây?’
Tịnh Ngôn đã nghỉ hai ngày nên công việc chồng chất, sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc thì trời đã tối, hầm để xe đã vắng người, sự xuất hiện đột ngột của Chu Thừa Khải khiến cô giật mình và rất tức giận.
Ánh đèn rọi thẳng vào khuôn mặt đã quá quen thuộc với Tịnh Ngôn, ánh mắt của Chu Thừa Khải đầy vẻ ương ngạnh, “Anh đang chờ em.” “Anh Chu, anh quên là mình đã có vợ rồi sao?”, Tịnh Ngôn lạnh lùng trả lời và thản nhiên ngồi vào trong xe.
“Tịnh Ngôn, em đừng như vậy mà!” Thừa Khải nắm chặt lấy cổ tay Tịnh Ngôn, “Em muốn anh làm thế nào thì em mới tha thứ cho anh đây? Em nói đi?”
“Tha thứ cho anh ư?” Tịnh Ngôn cố gắng gỡ tay của Thừa Khải ra nhưng không được, cô chau mày nói, “Anh muốn em tha thứ cho anh chuyện gì chứ?”.
“Em đừng tức giận như vậy nữa có được không? Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ở bên nhau như ngày xưa, hàng ngày anh sẽ đưa đón em đi làm.” Chu Thừa Khải nói rất nhẹ nhàng với vẻ mặt khẩn cầu. Tịnh Ngôn cảm thấy nỗi uất hận lại trào dâng trong lòng. Họ đã yêu nhau hơn một năm, có những lúc hai người cũng cãi nhau. Chu Thừa Khải xuất thân từ một gia đình giàu có nên có lối sống và tính cách của một công tử, nghe nói khi còn ở Mỹ, mặc dù bạn gái là con một gia đình danh giá, nhưng trong một lần tức giận, anh ta đã đuổi cô gái xuống xe ngay giữa phố. Tuy nhiên đối với Tịnh Ngôn, Thừa Khải luôn chân thành, sau mỗi lần hai người cãi nhau, anh ta luôn là người làm lành và xin lỗi trước.
Khi nhận được tin Chu Thừa Khải sắp kết hôn, Tịnh Ngôn đã vô cùng tức giận và rất hận anh ta, nhưng khi biết anh ta bị tai nạn cô cũng đã rất lo lắng. Tuy nhiên chỉ đợi đến khi cơn nguy kịch qua đi, cô liền bỏ về ngay để anh ta ở lại bệnh viện một mình.
Sau đó Tịnh Ngôn đã mất ngủ cả đêm, cô ngồi dậy và bước ra ngoài cửa sổ, vén rèm nhìn xuống phố thì thấy chiếc xe quen thuộc của Chu Thừa Khải đã đỗ sẵn trước cửa toà nhà chung cư, do không đeo kính nên Tịnh Ngôn nhìn không rõ nhưng Tịnh Ngôn vẫn có cảm giác Thừa Khải đang ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt cầu xin tha thứ.
Tịnh Ngôn không biết phải làm thế nào để không bị mềm lòng trước ánh mắt cầu xin của Thừa Khải? Dù anh ta có một lòng cầu xin cô tha thứ, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ vững lòng kiêu ngạo của mình, cô tự nhủ, “Mình không thể mềm lòng, không thể cho phép mình mềm yếu trước lời cầu xin của anh ta!”.
Anh ta nói không thể sống thiếu cô ư? Trước mặt cô là đôi mắt với ánh nhìn quen thuộc, nhưng tất cả đã thay đổi, lúc này Chu Thừa Khải chỉ như một cái bóng trước mắt cô. Trong lòng cô đau đớn vô cùng, Chu Thừa Khải, không phải anh đã chọn rồi sao? Anh đã chọn một người con gái khác, không chọn cuộc sống của tôi, bây giờ thành ra như vậy anh còn muốn gì nữa?
Trong xe không có ánh đèn, dưới ánh sáng trắng của tầng hầm, khuôn mặt Tịnh Ngôn bỗng trở nên băng giá, “Không thể sống thiếu em ư? Không đúng, Chu Thừa Khải, người mà anh không thể sống thiếu được không phải là tôi!”.
“Chu tiên sinh, kể từ khi anh kết hôn, tôi không còn nhớ những chuyện trước đây nữa.” Tịnh Ngôn nói nhưng không nhìn vào mặt Thừa Khải, cô vẫn cố gắng rút tay ra khỏi tay của anh ta.
“Không thể.” Thừa Khải vẫn không buông tay ra, anh ta nói với giọng khẩn thiết hơn, “Anh vẫn chưa quên được em và em cũng vậy!”.
“Anh không quên nhưng tôi thì quên hết rồi!”.
“Tịnh Ngôn!” Thừa Khải nhẹ nhàng gọi và buông tay Tịnh Ngôn ra, thừa dịp Tịnh Ngôn liền rụt tay lại nhưng không kịp, Thừa Khải tiến sát về phía Tịnh Ngôn, khi cô chưa kịp quay người ngồi vào xe thì hai tay của Thừa Khải đã ôm chặt lấy người cô khiến cô cảm thấy ngạt thở. Ánh sáng đèn đêm mờ dần, Tịnh Ngôn không ngờ Thừa Khải dám hôn cô ở giữa bãi đỗ xe có nhiều người qua lại như vậy, vẫn vòng tay ấy, vẫn nụ hôn ấy nhưng sao giờ đây Tịnh Ngôn cảm thấy xa lạ và ghê sợ, Tịnh Ngôn không chịu nổi, cô lấy hết sức đẩy anh ta ra xa.
Mặc cho Tịnh Ngôn la hét và vùng vẫy, Chu Thừa Khải nhất định không buông, cô thoáng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trong ký ức, thật khó quên. Một phút sau bỗng có một cánh tay kéo mạnh Chu Thừa Khải ra khỏi người Tịnh Ngôn.
Khổng Hy Âm đang đứng trước mặt hai người với bộ dạng rất tức giận, cô ta lồng lộn đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn và khuôn mặt thất thần của Thừa Khải.
“Khổng tiểu thư…” Tịnh Ngôn đứng tựa vào cửa xe ô tô với dáng vẻ mệt mỏi, từ khi biết Khổng Hy Âm cho đến bây giờ, Tịnh Ngôn chưa lần nào cảm ơn sự xuất hiện của cô ta như vậy.
*******
“Chu Thừa Khải, cha tôi vừa mới bay về Mỹ anh liền chạy đến đây tìm cô ta. Anh! Anh thật quá đáng!” Khổng Hy Âm chỉ tay vào mặt Thừa Khải và nói với giọng giận dữ. Tịnh Ngôn nhìn Khổng Hy Âm bày tỏ sự tán đồng.
“Em theo dõi anh ư?” Chu Thừa Khải hỏi với vẻ mặt ái ngại.
“Em…” Khổng Hy Âm không muốn tranh cãi với Chu Thừa Khải nên không muốn nói tiếp nữa.
Tịnh Ngôn thở dài, cô không muốn nhìn cặp vợ chồng mới cưới này một giây phút nào nữa, cô vội mở cửa xe định ngồi vào trong nổ máy bỏ đi, nhưng phía sau lưng cô Chu Thừa Khải vẫn lớn tiếng gọi, “Hoa Tịnh Ngôn! Em không được đi”.
Chu Thừa Khải vội nắm lấy tay Tịnh Ngôn “Chuyện gì nữa đây?”, dường như hôm nay mọi người đều nắm tay cô để tra tấn vậy? Cô không đồng tình với thái độ của Thừa Khải nên đã quay lại nói với Khổng Hy Âm, “Cô Khổng, hai người nên về nhà để giải quyết chuyện gia đình, tôi là người ngoài không nên can thiệp vào chuyện gia đình của hai người thì tốt hơn”....