XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
09:39 - 03/05/2015

“Ya… Phụ thân, chậm một chút, phụ thân…” Bàn tay to kia vẫn tiếp tục nâng mông ta lên cao để thân thể cường kiện dễ bề di chuyển. Ta rên rỉ, phát ra tiếng nói đến chính mình cũng không hiểu nỗi. Hai tay nắm thật chặt bàn tay đặt trên mắt. Ta sẽ điên mất thôi!


Mùi hương dâm đãng nồng đậm tỏa ra, hòa cùng âm thanh va chạm nhóp nhép của cơ thể, tiếng nước chảy róc rách. Tất cả đều quá mức phóng đãng, khiến cho ta không cách nào kháng cự mà chỉ có thể tham lam hưởng thụ. Từng đợt khoái cảm ập tới, đợt sau cao hơn đợt trước. Cảm giác vui thích tột cùng cuối cùng cũng kết thúc bằng cao triều. Toàn thân ta đều co quắp thành một khối.


Một tiếng gầm nhẹ như dã thú vang lên, ta cảm giấc được phụ thân mạnh mẽ ra va chạm vài cái rồi sau đó một thứ nóng rực nào đó phun vào trong cơ thể ta. Sau đó, ta được một thân mình nam nhân hùng tráng vẫn còn dính mồ hôi ôm vào trong lòng.


“Dao nhi, Dao nhi, ta yêu con, thực sự rất yêu con, con có biết không?” Thanh âm kỳ dị mang theo tiếng nghẹn ngào.


Tay ta vẫn nắm lấy bàn tay to đang che trên mắt mình, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào: “Con cũng yêu người, phụ thân.”


Tỉnh lại, chung quanh vẫn một mảnh tối tăm, là hỉ phòng.


Thân thể vừa đau nhức vừa thỏa mãn. Ta chậm rãi đứng dậy. Tấm chăn che trên người trượt xuống, để lộ cơ thể giờ đã không còn trắng nõn nữa mà che kín đầy vết tím tím đỏ đỏ. Thấy thế, ta nở nụ cười rất khả ái.


“Thiếu chủ tử.” Tiểu Tước dẫn một đám nha hoàn đi vào. Đầu tiên, tất cả đều làm cùng một động tác khi thấy ta, đó là hít thật sâu một hơi. Sau đó, Tiểu Tước vội vàng bước tới đỡ ta. “Trời ạ, cô gia có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc hay không? Sau lại có thể hành hạ thiếu chủ tự tới mức này?” Tiểu Tước căm tức mắng rồi khoác tấm áo choàng lên người ta. Nàng quay mình lại ra lệnh cho bọn nha hoàn mang kiệu ra để đưa ta tới suối nước nóng.


“Ta vẫn tự đi được.” Nụ cười có chút mơ hồ. Ta cảm giác mình điên mất rồi. Là do hiệu quả của mị dược khiến ta tưởng lầm nam nhân phóng đãng với ta đêm qua là phụ thân hay là do thần trí của ta thực sự điên rồ gán thân phận phụ thân lên người hôn phu của mình?


Tiểu Tước bước đi cạnh ta, lo lắng nhẹ hỏi: “Thiếu chủ tử có đau hay không? Nghe nói, đêm đầu tiên đều rất đau.”


Ta cười nhẹ một tiếng. “Không sao cả, trong rượu giao bôi có mị dược, ta không cảm giác được gì.” Khi đó cơn đau rất ngắn nhưng hiện tại thì thực sự vô cùng khó chịu. Mỗi một bước đi, cái nơi kia cứ như sẽ bị rách ra đến nơi. “Giúp ta mang thuốc tới.”


Tiểu Tước như muốn khóc rồi. “Sao lại có mị dược? Thật ghê tởm!”


Ta quay đầu, nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng. Nàng đi theo ta cũng khá lâu rồi, là vì sự trung thành cho nên mới bất bình thay ta sao? Đáng giá à? Mặc dù ta không quan tâm nhưng thính lực quá tốt đâm ra lại phải nghe một ít lời nói phiền toái. Rất nhièu người trong cốc đều đưa lời đồn: thiếu chủ tử Xuất Vân cốc điên rồi.


Nếu ta đã điên rồi thì Tiểu Tước sao còn có thể khổ sợ như thế này? Ta vươn tay, sờ lên mặt nàng, hơi ươn ướt nhưng không có nhiệt độ gì. Ta chớp mắt, ôn nhu cười. “Tiểu Tước, ngươi thật tốt với ta.” Tại sao trái tim của ta lại không thể nào cảm động, một chút cũng không?


Nàng cúi đầu khóc: “Thiếu chủ tử…”


“Ngày đại hỉ, khóc cái gì?” Tiếng quát trầm thấp vang lên.


Ta quay đầu, nhìn nam nhân quái dị đứng phía sau mình. Tên này lại nhằm ngày đại hỉ của ta mà quát người sao. “Việc của ngươi à?” Tại sao lại dám to tiếng làm mưa làm gió như thế?


Tiểu Tước bối rối lau đi lệ bên khóe mắt. “Thiếu chủ tử, là Tiểu Tước sai rồi. Ngày đại hỉ thế này, Tiểu Tước nên cười mới đúng.”


Ta liếc mắt nhìn nàng một cái. “Các ngươi lui xuống đi.” Ta kéo cái áo kín vào rồi nhấc chân, chậm rãi bước tới cửa. Đi tới trước mặt nam nhân kia, mũi chân hai người đang gần trong gang tấc, ta ôn nhu ngẩng đầu lên. “Ta đang suy nghĩ, ngươi là phụ thân của ta sao?”


Hắn không nói gì.


“Ta nghĩ ra rồi, ngươi không phải!” Ta cười đến quyến rũ.


Hắn vẫn không nói gì.


Ta giơ ngón tay chỉ vào đầu mình. “Mặc dù ta điên rồi nhưng có ai quy định người điên thì không thể suy tư sao?”


Hắn bỗng nhiên gầm lên: “Ai nói ngươi điên?”


Ta khinh thường nhún vai, cảm giác ngoại bào trượt xuống bả vai. Ta cúi đầu, nhìn đầu vai trơn mượt lộ ra khỏi không khí. Những vết cắn che đầy trên đó khiến cho ta nhìn đến ngây ngốc. Bỗng dưng nhớ tới hành vi phóng đãng ngày hôm qua, hai gò má trở nên nóng rực.


Ngoại bào của ta chợt bị kéo lên.


Ta giương mắt nhìn nam nhân đang cúi người, hai tay kéo chặt vạt áo ta. “Ngươi không điên! Có nghe thấy không? Ngươi không điên!”


Ta cười khanh khách. “Điên hay không điên, ai quan tâm chứ?” Người mà ta quan tâm nhất liệu có quan tâm không? Ta nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay đang đặt ở vai ta. “Ta muốn đi suối nước nóng, phiền ngươi gọi Tiểu Tước tới hầu hạ ta.” Thấy hắn buông tay ra, ta chậm rãi bỏ đi.


Đi vào trong sương phòng cạnh suối nước nóng, ta cởi bỏ ngoại bào duy nhất còn quấn trên thân, sau đó chậm rãi bước vào trong nước. Ngâm mình trong nước, ta hơi mở chân mình ra, đưa tay chậm rãi chạm vào chỗ đau đớn ở nơi tư mật. Đầu ngón tay chạm phải lớp thuốc trắng mịn. Ta hơi kinh ngạc, đưa lên mũi ngửi, mùi hương dược thảo thơm mát, là thuốc trị thương! Nếu đã có thuốc, tại sao ta còn đau đớn đến vậy?


Chẳng lẽ thương tích rất nghiêm trọng sao? Chẳng lẽ phía sau an ủi chính là đau thương nồng đậm?


Ta hoang mang trầm mình xuống nước. Cho tới khi nước dâng tới mũi, ta mới phát hiện dường như mình xuống quá sâu. Đảo mắt một vòng, ta lại đứng trở lại.


Tắm rửa xong ta mới biết được vị trượng phu tân hôn của ta bởi vì trong nhà có việc cho nên từ sáng sớm đã rời cốc. Ta chẳng thèm để ý, chỉ lười biếng rời khỏi hỉ viện mới xây, đi tới viện tử trước kia của ta. Nếu trượng phu không có ở đây thì ta trở về nơi ở của mình, vậy thoải mái hơn.


Cuộc sống nhàn hạ, hàng ngày, Tiểu Tước đọc sách cho ta nghe. Chớp mắt đã tới mùa hè, lại phải đổi quần áo mới.


“Dao nhi, ta đã về!” Thanh âm nam tử trẻ tuổi truyền vào. Sau khi Tiểu Tước cúi mình rời đi, một nam tử mơ hồ đi tới bên cạnh ta. “Thật nhớ nàng.” Người kia vừa nói vừa cúi người, hôn lên môi ta.


Ta ngửa đầu tựa vào cây cột phía sau, mặc cho vị trượng phu đã biến mất ba tháng này hưởng quyền lợi của mình. Nhưng mà ta không thích cái mùi vị lúc hắn động vào mình chút nào. Khi hắn rời khỏi môi ta, ta mới cười nói: “Trong nhà có việc?” Thời gian rời đi lâu vậy, mặc dù ta không quan tâm nhưng tốt nhất là vẫn nên hỏi một câu.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online