“Anh đưa vật quý hiếm cho em coi? Đây là món đồ quý giá nhất công ty anh.”
“Tôi không hiểu, đây không phải là sở trường của tôi.” Cô cho là đây không phải là thời cơ tốt để hành động, mặc dù cô có thể đáng ngã Tân Tấn, sau đó đoạt lấy tinh phiến, nhưng không biết gì, cô không xuống tay được.
Cô không muốn tổn thương Tân Tấn! Làm cho cô không giải thích được.
Cô mơ hồ dự cảm, nhiệm vụ lần này không cách nào hoàn thành. . . . . .
Nhưng, nếu là thất bại. . . . . . Cái giá thật sự quá lớn.
“Mau đem nó cất xong đi, tránh cho làm hư hoặc là không tìm thấy được.”
“Sẽ không, nơi này chỉ có chúng ta mà thôi, nó làm sao biến mất ! Anh vẫn luôn đặt nó ở trên bàn sách.”
“Vật trọng yếu như vậy anh đặt ở trên bàn sách?” Cô kinh ngạc nhìn Tân Tấn.
“Đúng vậy, chỗ nguy hiểm nhất chính là chổ an toàn nhất, đồ vật này ăn trộm sẽ không cho là có giá trị!” Anh nhún vai.
“Người không cần, dĩ nhiên không cảm thấy có giá trị; người cần nó, sẽ cảm thấy nó rất quan trọng.” Cô nói là lời nói thật, giống như cô cảm thấy tinh phiến rất quan trọng, cô muốn!
“Em nói không sai.”
“Anh đem về đi!”
“Được, anh đem nó về thư phòng.”
Kỳ quái, cô như thế nào cảm thấy Tân Tấn là muốn đưa cho cô, chẳng lẽ anh biết cô muốn tấm tinh phiến này sao? Không, không thể nào! Ái Toa lắc đầu.
Nếu anh biết cô muốn tấm tinh phiến này, anh càng đem cất kĩ hơn, cho cô khỏi lấy đi mất, cho nên khả năng duy nhất, chính là dò xét.
Chẳng lẽ anh là đang thử dò xét cô? Này. . . . . . Còn chưa đúng đi!
Chẳng biết tại sao, Ái Toa cảm thấy Tân Tấn sẽ không làm như vậy.
“Thế nào? Ngẩn người?”
“Không, không có gì.”
“Em đang ngẩn người, như vậy sẽ mau đần, em biết không?”
“Đó là bởi vì anh quá thông minh, rất í tai thong minh giống như anh.” Cô siết chặt lỗ tai anh.
“Anh thông minh sao?” Mặc dù nhiều người nói như vậy, nhưng anh không cảm thấy như vậy, “Len lén nói cho em biết một chuyện, chỉ là em không được nói cho người khác biết.”
“Anh sợ em nói cho người khác biết, tốt nhất anh đừng nói với tôi , tránh cho tôi nói ra, đây không phải là đảm bảo nhất sao?”
“Lời em nói như thế không sai, chẳng qua anh muốn nói cho em biết, nhưng anh lại không hi vọng em nói cho người khác nghe.
“Bởi vì có liên quan đến danh dự của anh.”
“Nghe tựa hồ là rất quan trọng. . . . . . Được rồi! Tôi đồng ý giúp anh giữ bí mật, anh có cần em thề không?”
“Không cần, có câu nói này, anh yên tâm.”
Anh biết Ái Toa không phải là ngườ nhiều chuyện, có khi anh thậm chí cho rằng mình nói còn nhiều hơn Ái Toa, bình thường trừ khi anh khơi gợi lên đề tài, nếu không cô sẽ không nói chuyện.
“Nói đi, tại hạ rửa tai lắng nghe.” Cô cầm lên một sách tạp chí kinh tế tài chính nhìn.
“Lúc nhỏ đi học anh đứng cuối lớp.” Anh ngượng ngùng.
“Ah.” Cô nhàn nhạt đáp một tiếng, không có gì phản ứng.
“Ái Toa, em không cảm thấy anh rất mất mặt sao?”
“Có không?” Cô một chút cũng không cảm thấy.
“Thật là ý tưởng kỳ quái.” Anh còn nhớ lúc đó, cha mẹ anh thiếu chút nữa cầm roi đánh chết anh!
“Ý nghĩ của tôi không kỳ quái, chẳng qua là tất cả mọi người quá để ý thành tích, thành tích tốt thì thế nào? Không tốt thì như thế nào?”
“Cũng đúng!” Anh gật đầu. “Em nói chuyện một chút đi, anh cho tới bây giờ chưa từng nghe em nói tới tình hình của em.”
“Chuyện của tôi?”
“Đúng vậy. . . . . .Xem em có làm cái gì mất mặc hay không.” Anh lấy tạp trí trên đùi cô ra, “Đừng nhìn.”
“Tôi không có gì hay để nói, anh sẽ cảm thấy rất nhàm chán.”
“Chưa biết, em nói xem, có lẽ anh không cảm thấy như vậy.”
“Tôi. . . . . . Không phải người Đài Loan.” Cô chần chờ một chút mới lên tiếng.
Hộ chiếu Đài Loan của cô là Tỏa Kiều đưa cho cô, lúc cô thi hành nhiệm vụ, vô luận đến nước nào, tổ chức của cô cũng sẽ có cách có hộ chiếu.
“Nhìn ra được.” Hai mắt Ái Toa màu đem trong suốt, chỉ nhìn vào đôi mắt cô, anh biết cô là người ngoại quốc.”Vậy em ở nơi nào?”
“Cam. . . . . . Xin lỗi!” Mới nói ra một chử, điện thoại di động của reo, cô vội vã nghe điện thoại, hơn nữa còn đi vào gian phòng của mình.”A lô, thiếu gia!”
“Ai Toa, Vịnh Lam nói cho ta biết, cô chuyển vào ở trong nhà Tân Tấn sao?”
“Đúng vậy, tôi mới vừa rồi nhìn thấy tinh phiến, tôi sẽ tìm cơ hội đem nó trộm đi.”
Chương 13
“Rất tốt!” Tỏa Kiều nói xong, liền dừng máy.
Ái Toa thở dốc. Đây coi như là Tỏa Kiều giúp cô đi, nếu không cô sẽ đem toàn bộ thân thế mình nói cho anh nghe.
Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt lại. Tại sao Tân Tấn hỏi cô, cô liền nói? Là bởi vì bầu không khí lúc đó sao? Hay là giọng nói của anh có sức thu hút đặc biệt?
Bất kể như thế nào, cô sẽ không tái phạm lần nữa. . . . . . Cô phải cẩn thận mới được.
Đi ra khỏi phòng, cô rót cho mình và Tân Tấn một ly nước.
“Ai gọi vậy?”
“Anh biết vị tiểu thư trong quán kia không, cô ấy mới vừa gọi cho tôi nói về vấn đề họp mặt.
“Khi nào? Anh muốn đi với em.”
“Chưa biết, nếu tôi cần anh tôi sẽ nói cho anh biết, anh không cần khẩn trương.”
“Em cần anh em nhất định phải nói cho anh biết nha.”
“Ừ.” Chỉ sợ cô không có cơ hội cần anh.
— —— —— —— —— —-
Cốc cốc. . . . . . Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ái Toa, em đã ngủ chưa?”
“Chưa, anh đi vào đi.” Ái Toa nói.
Tân Tấn đi vào trong phòng của Ái Toa, anh nhìn thấy con cún đang ngủ trên giường của cô, đều này làm cho anh bất mãn, “Tại sao con chó này có thể ngủ trên giường của em?” Anh bắt đầu ghen tị.
“Nó là chó cái.”
“Không được.” Tân Tấn lắc đầu, đem Anh Đào ném ra ngoài, đóng cửa lại.
“Sao bây giờ anh còn chưa ngủ, tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Này. . . . . .” Anh nói chuyện cà lăm. Nếu nói cho Ái Toa anh có ý đồ khi tới đây, Ái Toa có thể hay không suy nghĩ anh muốn làm chuyện kia với cô, nên mới để cho cô chuyển vào ở? Hay là thôi đi! Tránh hù dọa cô.
“Không có việc gì.” Anh lắc đầu, “Anh muốn nói chúc ngủ ngon với em.”
“Anh nói qua rồi.”
...