80s toys - Atari. I still have
*Danh ngôn tình yêu:
09:19 - 03/05/2015

Sau khi kinh ngạc qua đi, Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa tay ôm nàng vào trong ngực, không nói gì, cúi người hôn lên môi của nàng.


“Đừng. . . . . .” Không nhịn được muốn tách rời khỏi, nhưng Hạ Hầu Tà Nguyệt lại sớm một bước chiếm lấy cằm nàng, một tay giữ bên hông nàng lực đạo càng thêm không cho nàng lùi bước. Mà khi Hạ Hầu Tà Nguyệt rốt cục chịu dừng lại thì Lam Như Nhật đã mềm nhuyễn vô lực chỉ có thể dựa vào hắn để cho mình xuống .


“Nhật nhi, ngươi ghét để cho ta đụng ngươi sao?” Hạ Hầu Tà Nguyệtkề sát gò má nàng, hỏi trực tiếp, thanh âm nhu hòa thấp hơn bình thường mang theo ma lực làm người ta không cách nào kháng cự.


“Không phải như vậy!” Lam Như Nhật vội vàng phủ nhận lời của hắn, nhất thời tình thế cấp bách giương mắt lên nhìn, chống lại ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt thì sửng sốt một chút, lập tức cuống quít quay đầu sang một bên, cảm giác nhịp tim nhất thời tăng nhanh.


Làm sao bây giờ?


Lam Như Nhật không nhịn được tự hỏi, theo quan hệ tiến triển của hai người cùng với thời gian chung đụng ngày càng nhiều, nàng đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt sức chống cự chẳng những không có gia tăng ngược lại yếu bớt, ảnh hưởng của hắn đối nàng chỉ cần một cái ánh mắt thì có thể làm cho tâm nàng rối loạn.


“Nhật nhi” Hạ Hầu Tà Nguyệtnhận thấy được tâm tư của nàng tựa hồ lại bay khỏi, không khỏi gọi, mặc dù nhìn trong mắt của nàng có chút lờ mờ bất đắc dĩ, nhưng thanh âm vẫn là tràn đầy ôn nhu.


Lam Như Nhật thở dài rất lớn, vùi mặt vào trước ngực Hạ Hầu Tà Nguyệt, khi hắn đối với cử động này có chút khó hiểu thì nàng đã trước một bước nói ra:


“Muốn thế nào mới có thể làm cho ta ít yêu ngươi một chút a. . . . . .” Âm điệu Lam Như Nhật mang theo một chút buồn bả, không nhịn được lại thở dài lần nữa.


“Tại sao muốn ít yêu ta một chút?” Hạ Hầu Tà Nguyệt nghe được đại biểu ý nghĩa trong lời nói của nàng, cũng không bởi vì nàng lời nói này mà tức giận, hắn khẽ nhếch khóe môi lộ ra vẻ vui mừng.


“Bởi vì như vậy đối với thân thể sẽcó vẻ tốt hơn.” Lam Như Nhật dựa vào người hắn, trả lời.


“Có ý tứ gì?” Ngữ điệu y


yêu mến mang vẻ không đoán trước được, Lam Như Nhật nói không có đầu đuôi làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nghi hoặc khó hiểu.


“Ý tứ chính là nếu như có thể ít yêu ngươi một chút, vậy ta cũng sẽ không mỗi lần gặp lại ngươi sẽ đỏ mặt.” Có trời mới biết nàng suy nghĩ nhiều vẫn nhìn chằm chằm vào hắn xem, hết lần này tới lần khác chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn, nàng liền không nhịn được sẽ quay đầu sang một bên đỏ mặt, làm cho nàng hoàn toàn không có cách nào tốt nhất để thưởng thức khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.


“Hơn nữa nhịp tim cũng sẽ không động một chút là đập nhanh.” Lam Như Nhật kề gần hắn, vẻ mặt có bất đắc dĩ.”Nhưng là làm không được a. . . . . . Căn bản là không có biện pháp không thương ngươi thôi. . . . . .”


Lam Như Nhật tự mình nói lại lắc đầu than thở, tựa hồ hoàn toàn quên Hạ sự hiện diện của Hạ Hầu Tà Nguyệt mà nàng cũng thật sự là quên, cho đến khi bị Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm chặt lấy phía sau, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện trong lời nói mình có nhiểu điểm mập mờ.


“Ta mới vừa những lời đó . . . . .” Cả khuôn mặt Lam Như Nhật đỏ bừng thử giải thích gì đó, lại bị Hạ Hầu Tà Nguyệt trước một bước chặn đứng.


Hạ Hầu Tà Nguyệt buông nàng ra, hơi cúi người xuống, nắm tay nàng đưa tới bên môi, giương mắt nhìn về phía nàng, trong thái độ không có nửa điểm mang theo ý tứ vui đùa.


“Ta đem tất cả của ta cho nàng, bất kỳ thứ gì thuộc về ta, bao gồm người của ta, lòng của ta, toàn bộ cho nàng, ta chỉ vì một mình nàng mà tồn tại.”


Trái tim bởi vì lời của hắn mà kịch liệt nhảy lên, rất muốn nói gì đó nhưng ngược lại làm Lam Như Nhật trong phút chốc không nói ra lời nào được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.


“Như vậy có phải hay không có thể để cho nàng tiếp tục yêu ta?” Hạ Hầu Tà Nguyệt nghiêm túc hỏi, từng câu từng chữ tất cả tràn đầy tình yêu vô tận đối với nàng.


Nàng hốc mắt khẽ hiện ướt, lời nói kia cảm động đến không cách nào hình dung, bước một bước dài tiến lên dùng sức ôm lấy hắn.”Mới không cần hết thảy tất cả, chỉ cần chàng ở đây bên cạnh ta, ta nhất định sẽ càng ngày càng yêu chàng hơn!”


“Trên đời này chỉ có ta tuyệt đối không buông tay nàng, ta thích nhất Nhật nhi.” Hạ Hầu Tà Nguyệt trở về ôm lấy nàng, kiên định nói.


Nữ nhân này là ý nghĩa duy nhất hắn sinh tồn, là mặt trời dành riêng cho hắn, ai cũng không có quyền lợi đem nàng từ bên cạnh hắn cướp đi, ai cũng không được!


“Thật ồn ào.”


Hạ Hầu Tà Nguyệt cùng Lam Như Nhật nhận được tin hạ nhân truyền tới, còn chưa tới kịp bước vào đại sảnh, tiếng ồn ào trước tiên đã truyền vào trong tai, làm Lam Như Nhật không khỏi nhăn mày lại, trực giác không thích người phát ra tiếng kia.


Không nên suy nghĩ, khi thanh âm khàn khàn chói tai truyền vào trong tai thì Hạ Hầu Tà Nguyệt liền đã biết được vì sao người kia đến; giống như hắn đoán, vừa bước vào bên trong đại sảnh, mắt thấy người kia đang không khách khí chiếm đoạt chủ vị (chỗ ngồi của gia chủ), giống như mình là chủ nhân vênh mặt chỉ tay đối với người bên cạnh ra lệnh.


“Trang chủ.” Nhìn thấy Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lôi Thiếu Quân cùng Lãnh Thư Uyên không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng có thể không hề bị thanh mâ ầm ĩ của ngươi kia độc chết.


Hai người ngại vì thân phận người tới, không cách nào làm ra hành động thất lễ, chỉ đành phải lá mặt lá trái* ứng phó, chờ Hạ Hầu Tà Nguyệt xuất hiện, rồi quyết định kế tiếp nên lấy loại thái độ nào đối đãi người này.


Lá mặt lá trái* để đối phó với ai đó lịch sự nhưng không có sự chân thành, giả vờ tử tế.


“Ai nha, đây không phải là đứa cháu thân yêu của ta sao! Một thời gian ngắn không gặp, ngươi càng lúc càng giống cha ngươi .” Vừa thấy được Hạ Hầu Tà Nguyệt, trung niên nam tử ban đầu ngồi ở trên ghế vội vàng đứng lên, vừa nói vừa đi đến Hạ Hầu Tà Nguyệt, khuôn mặt vừa lòng cười, thái độ thân thiện mà muốn nắm tay hắn.


Hạ Hầu Tà Nguyệt không khách khí chút nào hất tay của hắn ra, thái độ lạnh nhạt; mà cử động không chút nào nể tình lập tức để cho trung niên nam tử trên mặt trướng hồng thành một mảnh.


“Vũ thúc ở bên ngoài vừa nghe nói ngươi muốn thành hôn thì vội vàng chạy trở về, không phải là vì cái khác chỉ là muốn tới chúc mừng ngươi a! Ta nghĩ ở trên trời có linh thiêng——” Hạ Hầu Võ lại lần nữa cười, phảng phất khó chịu mới vừa rồi không có phát sinh qua.


“Không cần.” Hạ Hầu Tà Nguyệt không cho hắn nói hết lời liền trực tiếp cắt đứt. Đối với Lam Như Nhật hắn bày ra thái độ ôn nhu còn về phần những khác khác thì chờ đó đi, hắn từ trước đến giờ đều keo kiệt dành sự chú ý cho bất cứ cái gì, cho dù người nọ là trưởng bối trên danh nghĩa hắn nên gọi là thúc thúc trưởng bối.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online