XtGem Forum catalog
*Danh ngôn tình yêu:
09:19 - 03/05/2015

“Ta có thể cho ngươi cái gì?” Thanh âm hắn có vẻ khàn khàn.


Từ trên người nàng nhận được quá nhiều, sự có mặt của nàng đối với hắn là không thể thiếu, hắn không cách nào đối với nàng buông tay, nhưng như vậy hắn có thể cho nàng những thứ gì?


Lam Như Nhật trừng mắt nhìn, làm như không ngờ tới hắn sẽ hỏi như thế, chợt đối với hắn cười một tiếng, đưa tay dùng sức ôm lấy hắn.


“Ta đã có được.”


“Có được?” Trong lời của hắn lộ ra vẻ không hiểu.


“Ngươi không phải là đã đem chính ngươi cho ta, như vậy cũng đã rất đủ rất đủ rồi.” Lam Như Nhật nói xong vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn.


Hạ Hầu Tà Nguyệtkhông cách nào có thể dùng lời nói để biểu lộ vẻ kích động trong lòng, chỉ có thể đem tất cả tình cảm hóa thành một cái ôm thật sâu, lời thề cũng không buông tay.


Lam Như Nhật nhẹ nhàng, tự cho là không có bị phát hiện, tay len lén lại sờ lên mái tóc bạch kim của Hạ Hầu Tà Nguyệt .


“Nhật nhi.” Hạ Hầu Tà Nguyệt bắt được tay của nàng, khẽ than thở.


Lam Như Nhật lúng túng cười một tiếng, thử rút tay về, không nhịn được thanh minh cho bản thân: “Bởi vì qua hôm nay lại phải chờ một tháng, cho nên. . . . . .”


Lời nói chưa nói xong toàn bộ rơi vào trong miệng Hạ Hầu Tà Nguyệt, nụ hôn của hắn vừa nhẹ mà lại nhu, đối với nàng cỉ có quý trọng, mà nụ hôn kéo dài đến Lam Như Nhật thở hổn hển, cuối cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt mới rời nàng bởi vì được thương yêu mà môi lộ vẻ hồng diễm (đỏ tươi).


“Ta sẽ ghen .” Ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút nào vòng vo nói.


Môi bị xoa nhẹ truyền đến xúc cảm tê dại, làm Lam Như Nhật cả khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời nửa khắc (nửa giờ) nói không ra lời.


Hạ Hầu Tà Nguyệt chăm chú nhìn vào bộ dạng thẹn thùng của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, xem ra hắn tựa hồ đã chứng minh được —— so với cái đầu tóc màu trắng kia, sự hiện hữu của hắn thật ra thì đối với nàng càng có sức hấp dẫn.


Chương 13


Có chuyện gì hay không là nàng có thể thay Hạ Hầu Tà Nguyệt làm?


Chờ người của Hạ Hầu Tà Nguyệt phái tới chăm sóc nàng lui xuống, Lam Như Nhật không nhịn được thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gục xuống bàn; từ lúc vừa bắt đầu đến bây giờ, hắn đối với nàng tốt đến nỗi không có thể dùng lời nói hình dung, dường như chỉ cần nàng mở miệng, hắn cái gì cũng sẽ thay nàng làm; mà nàng vẫn tiếp nhận hắn đối với nàng, làm nàng không nhịn được cũng muốn làm chút chuyện có thể khiến hắn vui vẻ, nhưng. . . . . .


Lam Như Nhật lại thở dài một hơi, suy tư một hồi lâu, vẫn là không nghĩ ra bất kỳ chuyện gì mình có thể làm cho hắn, điều này làm cho nàng không khỏi có vẻ mặt buồn bã.


“Phu nhân.”


“Lãnh đại ca, Lôi đại ca!” Lam Như Nhậtvừa quay đầu lại, thấy Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân hai người đang đứng ở phía sau lưng mình, vui vẻ gọi, ngay sau đó còn nói: “Không phải đã nói là không cần gọi ta là phu nhân sao.”


Đối với nàng mà nói, hai người họ đại loại giống như là huynh trưởng, cho nên đối với cách xưng hô của họ như vậy làm cho nàng cảm giác không được tự nhiên.


“Phu nhân chính là phu nhân.” Quả thật sự cố chấp của hai người cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt thật ngang sức nhau, chỉ là Lãnh Thư Uyên cũng không có suy nghĩ đơn thuần như Lôi Thiếu Quân, sở dị hắn cứ khăng khăng giữ vững như vậy là do có một nguyên nhân khác là —— hắn còn muốn sống thêm lâu một chút; nhưng nếu hai người bọn họ thật theo như Lam Như Nhật thay đổi cách xưng hô thì hắn dám khẳng định Hạ Hầu Tà Nguyệt chắc chắn lập tức dùng ánh mắt giết chết bọn họ.


A một tiếng, Lam Như Nhật quyết định tạm thời không tranh luận đề tài này với bọn họ nữa, trước mắt nàng có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi ý kiến của bọn họ.


“Có thể có chuyện gì có thể khiến cho trang chủ vui vẻ không?” Nghe lời Lam Như Nhật nói, hai người nhìn nhau. Cho dù không nói ra miệng, nhưng bọn hắn tất cả cho là đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt mà nói, sự tồn tại của nàng thật ra thì đã rất đủ.


“Vẫn không có à. . . . . .” Lam Như Nhật thật thất vọng.


Suy nghĩ lại, Lãnh Thư Uyên nhớ lại hình như sinh thần* gần đến, mặc dù trang chủ căn bản không muốn nhớ đến sinh thần của mình, nhất là trước đây cũng chưa bao giờ chúc mừng, bất quá nếu là do Lam Như Nhật đứng ra tổ chức, hắn nghĩ mọi thứ sẽ có sự khác biệt.


*Sinh thần: sinh nhật (thấy để sinh thần thì hay hơn)


“Vậy thì thay hắn tổ chức sinh thần đi.” Lãnh Thư Uyên đề nghị.”Mười ngày sau là sinh thần của trang chủ.”


“Mười ngày? ! Như thế nào lại không thấy có người nói cho ta biết!” Lam Như Nhật rất là kinh ngạc. Bản thân Hạ Hầu Tà Nguyệt không nói, trong trang càngkhông có một chút động tĩnh gì, điều này làm cho nàng rất nghi hoặc.


“Cảm giác vì sao không có chút nào muốn chúc mừng?” Nàng không hiểu nhìn về phía hai người.


“Trang chủ chưa từng có thói quen sinh thần (tức là chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật).” Lôi Thiếu Quân trả lời.


Lam Như Nhật suy tư điều gì, khẽ cau mày, rồi sau đó kiên định nói: “Không được, ta nhất định phải giúp Tà Nguyệt tổ chức sinh thần!”


“Nếu có cái gì cần giúp một tay, xin phu nhân cứ việc nói.”


Hai người không hẹn mà cùngnói như vậy, Lam Như Nhật không nhịn được ở trong lòng bội phục; nàng cũng không có khách khí với bọn họ, đối với bọn họ vẫy tay, ba người liền lập một cuộc hội ý nhỏ, quyết tâm muốn cho Hạ Hầu Tà Nguyệt có một ngày sinh thần khó quên.


. . . . .


Bên trong phòng, Lam Như Nhật đương nhiên bá chiếm vị trí thuộc về nàng, hạnh phúc vạn phần hưởng dụng Hạ Hầu Tà Nguyệt đặc biệt phân phó người làm mua món điểm tâm ngọt.


“Ăn ngon không?” nàng quay đầu lại đưa một miếng cho Hạ Hầu Tà Nguyệt, mong đợi hỏi.


“Ăn ngon.” Cho dù Hạ Hầu Tà Nguyệtđối với cái món điểm tâm ngọt cũng không có hứng thú, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, vẫn là gật đầu, mà nàng đáp trả lại bằng nụ cười làm hắn không nhịn được ở trên má nàng thơm một cái.


“Ngươi gần đây đang bận việc gì sao?” Hạ Hầu Tà Nguyệt vòng quanh hông của nàng, thản nhiên hỏi, bởi vì phát hiện mấy ngày nay nàng thường có hành động tránh né hắn.


“Khụ! Khụ!” Đột nhiên nàng mới vừa cho món điểm tâm ngọt vào đến miệng thì bị nghẹn, ho đến mặt đỏ lên, vội vàng nhận lấy nước do Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa đến uống vào.


Hạ Hầu Tà Nguyệt không nói gì, đáy lòng hiện lên hoài nghi.


“Cám ơn.” Cuối cùng Lam Như Nhật cũng nuốt xuống được, đem cái ly để lên trên bàn, ánh mắt dao động, rõ ràng là đang trốn tránh chuyện hắn vừa mới hỏi.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online