*Danh ngôn tình yêu:
09:19 - 03/05/2015

“Thu Yến!” Giọng nói Lôi Thiếu Quân mang theo vẻ không vui, đốivới việc muội muội trực tiếp xông vào phòng trách mắng: “Xem ngươi giống cái gì này! Ta nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải là chỗ ngươi muốn đến là có thể đến!”


Dường như mỗi lần lui tới, Lôi Thu Yến vẫn như cũ không có đem lời nói của ca ca nghe để vào trong tai, nàng chỉ để ý đến chuyện của bản thân mình.


“Trang chủ thật muốn thành hôn? !”


“Ngươi không phải là đã nghe được tin, cần gì hỏi nữa?” Lôi Thiếu Quân cau mày, vẻ mặt rõ ràng không vui.”Từ vừa mới bắt đầu ngươi cũng sẽ không là đối tượng mà trang chủ xem xét, hiện tại ngươi nên dừng lại ý muốn đó đi.”


Hiển nhiên không ngờ tới ca ca sẽ nói như vậy, Lôi Thu Yến sắc mặt buồn bả, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Vậy mà, sau khi nhất thời ngớ ra, chớp mắt một cái Lôi Thu Yến hồi phục lại vẻ kiêu căng vốn có.


“Còn không phải là bởi vì ngươi không chịu giúp ta! Nếu như ngươi nói giúp ta , kết quả sẽ không như vậy rồi!” Lôi Thu Yến bất mãn nói.


“Đó là điều không thể nào hay nói cách khác là không có khả năng.” Lãnh Thư Uyên đứng từ bên ngoài đi vào, trực tiếp đem vật sổ sách cầm trong tay ba một tiếng để lên bàn, cũng không thèm nhìn tới Lôi Thu Yến.


Không bằng đối với Lôi Thiếu Quân thì kiêu ngạo ương ngạnh nhưng đối mặt Lãnh Thư Uyên thì Lôi Thu Yến có chút sợ hãi, hiểu rõ được là nguyên do chính là vì nàng ở chỗ này mà không vui mừng, nàng hoàn toàn không đứng ở bên ca ca tức giận trừng mắt nhìn, thở hồng hộc liền xông ra ngoài.


“Ta cũng không tin là dựa vào chính ta mà không được!”


Trên hành lang, Lôi Thu Yến căm hận đá vào cây cột nhưng lại làm đau chân của mình, đây thật là vô tình mà đổ dầu vào lửa, đang lúc muốn mở miệng mắng thì đôi mắt sắc bén của nàng nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Tà Nguyệt.


“Trang chủ!” Mừng rỡ hô lên, nàng lập tức đi về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt. Theo khoảng cách gần hơn, Lôi Thu Yến thấy được bên cạnh hắn là một cô gái, cảm giác chán ghét lập tức ập vào lòng, mang theo dụng ý xấu nặng nề, Lôi Thu Yến không ngừng đặt chân bước về phía trước đi tới, tính toán làm nàng ngã xuống đồng thời thuận tiện thay thế được nàng ởtrong ngực Hạ Hầu Tà Nguyệt.


Chỉ là trong nháy mắt, Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm Lam Như Nhật lui về phía sau một bước, bàn tay thuận thế vung lên và đem Lôi Thu Yến hướng bên cạnh đẩy đi, lực đạo kia cộng thêmthế ban đầu nàng xông vào, làm nàng một mạch té ngã xuống đất. Trên da thịt tinh tế tỉ mĩ nhất thời xuất hiện mấy vết thương do ngã xuống.


“Ngươi có khỏe không?” Lam Như Nhật quan tâm hỏi, chỉ là, cònchưa kịp chờ nàng trả lời, Hạ Hầu Tà Nguyệt đã có nửa phần cưỡng bách mang nàng cách xa, mà lại từ đầu đến cuối cũng không nhìn Lôi Thu Yến một cái, giống như là không biết có sự tồn tại của người này.


“Tà Nguyệt, nàng. . . . . .” Lam Như Nhật liên tiếp quay đầu lại, lo lắng nữ tử trên mặt đất còn chưa ngồi dậy.


“Không cần phải để ý đến nàng.” Hạ Hầu Tà Nguyệt lạnh nhạt nói. Trừ Nhật Nhi ra, ai cũng không làm dấy lên sự quan tâm của hắn. Phát hiện đến nàng vẫn quan tâm đếnngười khác, hắn hơi nhíu mày, đưa tay lật nàng quay đầu lại, cúi người ở môi nàng hôn , hoàn toàn đem sự chú ý của nàng để trên người mình.


“Ngươi chỉ cần nhìn ta là đủ rồi.” Hắn kề gần môi của nàng chậm rãi nói ra, hài lòng nhìn thấy bên má nàng bởi vì lời của hắn mà mặt hơi đỏ.


Cho dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng Lam Như Nhật vẫn không quen hành động đột nhiên tới hôn của hắn như vậy, ngoại trừ đỏ mặt nói không ra lời, hiển nhiên cũng như Hạ Hầu Tà Nguyệt mong muốn đem nàng kia ở một bên quên đi.


Không cam lòng mình lại bại bởi một cô gái xa lạ, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lôi thu Yến khó nén căm hận, trừng mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng nỗi căm hận càng tăng lên gấp bội. . . . . .


Và khác với thái độ thờ ơ ngày thường, đối với thuộc hạ hỏi thăm những thủ tục liên quan đến hôn lễ sắp tới, Hạ Hầu Tà Nguyệt khó có được tính nhẫn nại nên từng việc đều dặn dò một cách chi tiết; khi hắn xử lý xong mọi việc, vừa quay đầu lại thấy Lam Như Nhật chăm chú nhìn hắn, điều này làm cho hắn khẽ nhướng mày, đi trở về bên người nàng hỏi:


“Nói đi, ngươi muốn hỏi cái gì?”


“Làm sao ngươi biết ta có chuyện muốn hỏi? !” Lam Như Nhật kinh ngạc, lập tức hỏi lại.


Phản ứng đáng yêu của nàng làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi bật cười, ở cổ và gò má nàng đỏ mắt mà kháng nghị xuống, hắn mới mở miệng giải thích.


“Ta làm sao có thể không biết. Mỗi lần chỉ cần trong lòng ngươi có thắc mắc, sẽ vẫn nhìn chằm chằm vào ta không tha.” Tâm tư của nàng thật là dễ cho mình nhìn thấu, để cho hắn không cần phí tâm tiếp xúc có thể đoán ra suy nghĩ của nàng.


A! Nàng có sao? Lam Như Nhật vội vàng nhớ lại, phát hiện tựa hồ đúng như lời hắn nói, ánh mắt bội phục không nhịn được nhìn về phía hắn.


“Ngươi rất lợi hại, ta cũng không có chú ý đến việc này. Vậy còn có cái gì khác sao?” Nắm ống tay áo Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lam Như Nhật tò mò hỏi, hiển nhiên đã quên việc ban đầu mình muốn hỏi.


“Ngươi không muốn hỏi vấn đề mà ngươi mới vừa muốn hỏi sao?” Hạ Hầu Tà Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, dễ dàng liền đem vấn đề quay về, tránh cho nàng quên thật.


“Đúng nha!” Do hắn vừa mới nhắc nàng, Lam Như Nhật nhìn về phía hắn, mở miệng muốn hỏi: “Chính là. . . . . .”


Ách. . . . . . Nàng mới vừa là muốn nói gì a? Lời nói trong nháy mắt dừng lại, Lam Như Nhật nghiêng đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ buồn rầu, trong lúc nhất thời còn không nghĩ ra mình muốn nói cái gì với Hà Hầu Tà Nguyệt.


Nàng thật là đáng yêu! Lần nữa bởi vì cử động của nàng mà Hạ Hầu Tà Nguyệt cười lên tiếng, không khó phát hiện chỉ cần có nàng ở bên người, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.


“Ta, ta sắp nghĩ ra rồi!” Lam Như Nhật đỏ mặt nói.


“Không sao, từ từ đi.” Hạ Hầu Tà Nguyệt trấn an, cũng không vội biết đáp án, cũng không có ý xấutrêu nàng.


Lam Như Nhật ngây ngô nhìn hắn đột nhiên vỗ tay, rốt cục nhớ tới mình lúc nãy muốn hỏi cái gì rồi.


“Ở đây ngươi trước mặt những người khác cùng với trước mặt ta hoàn toàn khác nhau.” Dĩ nhiên không phải là chán ghét, thế nhưng cơ hồ là trời cùng đất có sự khác biệt rõ ràng ngay cả trì độn như nàng đều có thể cảm giác được.


“Bởi vì ngươi vốn rất đặc biệt, vậy có cái gì không đúng sao?” Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút do dự mà trả lời.


“Tại sao?” Lam Như Nhật khó nén nghi ngờ. Hắn luôn nói nàng đặc biệt, nhưng là nàng đến tột cùng là đặc biệt ở đâu a? Nàng cùng các người cũng không có gì khác biệt không phải sao?

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
XtGem Forum catalog