Pair of Vintage Old School Fru
*Danh ngôn tình yêu:
12:51 - 27/07/2015
ời ngặt nghẽo khi thấy Thế Du mải quay lại chọc tức cô mà đâm vào cột điện , xe đè cả lên người .

A kêu lên:

- Ôi , mẹ , ơi ... cứu con ...

Đã đau thì chớ lại còn bị Kim Anh cười cho một trận , a gắt to lên :

- Con kia cười cái gì , lại đây đỡ tao lên coi .

- Oh , never –Kim Anh cười đắc ý .

- Bác Phùng ...

Kim Anh tắt luôn nụ cười khi nghe nhắc đến ba mình .Cô đi lại chỗ Thế Du :

- Thôi , thôi , đc rồi , lắm mồm .

Cô đỡ xe Thế Du lêm , cậu đúng dậy phủi quần áo rồi dựt lấy tay lái xe k nói câu nào mà phóng đi luôn . Kim Anh nhìn theo Thế Du mà buồn cười , cô xách cặp lên miệng lẩm bẩm :

- Thằng này nó cho cái gì vào cặp không biết nữa. Sao mà nặng thế cơ chứ. Cái thằng " thần chết" này nó định hành hạ mình đến bao giờ đây, cũng may là nhà gần trường không mình chết vì mệt mất thôi.

Kim Anh thở phào nhẹ nhõm khi lê dược đến trường. Cô thả cặp Thể Du xuống đất cái " phịch", tay chỗng vào đầu gối thở dốc :

- Mệt ... gần ... chết.

Thế Du không biết từ đâu chui ra, tằng hắng :

- Ừ ... hừm.

Nghe tiếng Thế Du, Kim Anh ngẩng mặt đứng thẳng người dậy, Thế Du hỏi câu lãng xẹt :

- Mệt kô .

Kim Anh giở vờ :

- Bình thường thôi . ( Thực ra rất mệt )

Thế Du cười toe :

- Vậy à.

Anh cúi người xuống mở cặp lôi ra 1 đống gỗ đặc vứt xuống đất. Kim Anh nhìn Thế Du ném từng miếng gỗ như muốn rớt tròng mắt :

- Thằng ... thằng đểu.

Thế Du tỉnh bơ , nói :

- À vậy à.

Nói tiếp :

- À hay mai tớ cho đá vào nữa nhé cho nó đủ độ đểu cậu **** tớ nhé.

Kim Anh nuốt nước bot, cô cười đổi giọng " mật ngọt chết ruồi" :-

- Tớ biết bạn Du đẹp trai không xấu tính như vậy đâu mà, đúng không, hì.. hì. Bạn là người rộng lượng nhất mà tớ từng gặp đấy .

Thế Du tủm tỉm quay đi :

- Để xem thái độ của cậu thế nào đã.

Kim Anh nuốt hận vào trong lòng, cô chạy theo năn nỉ Thế Du :

- Tý ra chơi tớ mua cho cậu nước ngọt nhá, Hamberger, trà sữa... à hay cậu ăn gì cứ bảo với tớ. Tớ sẽ phục vụ tận tình hehe....



Chương 3: Ra đi.




- Sao ạ . Ba nói gì cơ ạ .

Kim Anh tròn mắt trước tin bất ngờ ba mình vừa thông báo.

Ông Phùng nhỏ nhẹ bảo con :

- Chờ mấy ngày nữa con thi tốt nghiệp cấp 2 xong ba và con sẽ sang Anh ở với nội.

Kim Anh lắp bắp :

- Ba ... ba không đùa chứ.

Ông Phùng cười đôn hậu :

- Kô. Bà đang cần người quản lí công ty bên đấy . Mà để con lại một mình ở đây ba cũng không yên tâm.

Kim Anh nhăn nhó :

- Nhưng con không muốn đi đâu.

Ông Phùng nghiêm mặt nhìn con :

- Ba quyết định rồi. Không bàn đến vấn đề này nữa.

Ông đứng dậy đi ra ngoài để Kim Anh ngồi thừ người trên ghế.

" Phải làm sao đây . Phải làm sao bây giờ chắc mình sẽ chết buồn mất . Không người quen. Không bạn bè, trời ơi..."

Kim Anh nghĩ đến viễn cảnh suốt ngày ở trong nhà mà không được đi chơi đâu. Cô bặm môi tưởng như sắp bật máu. Cãi ba thì cô chắc chắn không dám rồi. Cô mất mẹ từ lúc 2 tuổi Kim Anh chỉ còn ba. Ba là người chăm sóc cô. Vì muốn chăm lo cho cô mà ông đã không đi thêm bước nữa để dành hết tình yêu thương để bù đắp cả tình thương của mẹ cho cô. Tuy vậy nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con gái. Vì thế Kim Anh luôn nghe lời ông không để ông phải tức giận lúc đó thì phiền thật. Kim Anh thở dài não nề ra sân ngồi lên chiếc xích đu nghĩ ngợi mông lung.
Thế Du đứng ngoài cổng í ới gọi mãi Kim Anh mới nghe thấy. Đang bực cô quát :

- Gọi lắm vậy tao không điếc đâu .

Thế Du bực không kém gì vì nãy giờ gọi khan cả cổ cô mới ra mà lại còn cạu gắt với mình :

- Mày không điếc chỉ lãng thôi đúng kô. Bác Phùng đâu.

Kim Anh cộc cằn :

- Đi rồi.

- Đi đâu ?

- Tao kô biết.

Thế Du dặn :

- Khi nào bác Phùng về thì bảo qua nhà bác Trịnh có việc nhé.

Kim Anh đung đưa chân :

- Biết rồi. Hết chuyện chưa. Hết rồi thì về đi. Tao đang bận.

Thế Du nhìn Kim Anh ngứa cả mắt. Nó không cả thèm mở cổng cho mình mà cứ ngồi ì trên xích đu lại còn bảo bận nữa chứ. Thế Du cúi xuống tìm viên gạch bé ném vào người Kim Anh rồi không quên nói vọng vào :

- Chết mày đi.

Kim Anh bất ngờ bị ném đá cô định chạy đuổi theo nhưng nó đã biến mất từ đời nào rồi. Kim Anh đã bực lại còn tức hơn :

- Đúng là đồ ôn dịch.

Thoắt cái đã đến ngày phải lên đường Thế Nam cùng ba mình đến tiễn ông Phùng cùng Kim Anh ra sân bay . Ông Phùng hỏi :

- Thằng Du đâu rồi anh Trình.

- À. Nó qua nhà bạn chơi rồi với lại tôi cũng chưa nói cho nó biết việc anh và bé Kim Anh đi.
Ông Trình tiếp :

- Kim Anh đi phải ngoan nhé . Ông cũng giữ gìn sức khỏe đấy đừng tham việc quá . – Ông xoa đầu Kim Anh rồi quay sang đập nhẹ vào vai ông Phùng.

Ông Phùng nắm tay người bạn thân :

- Yên tâm tôi còn đủ sức mà.

Ông Trình đưa cho Kim Anh một chiếc hộp xinh xắn :

- Tặng con đó. Con dâu tương lai.

Kim Anh cười. Cô đã quen với cách gọi này rồi nên không thấy gì làm lạ. Cô mở hộp ra :

- Ôi ... đẹp quá. Bác đeo cho con nhé. – Kim Anh vừa nói vừa trao chiếc dây chuyền ra cho ông.

Ông Trình nhìn cô trìu mến :

- Được thôi.

Đeo sợi dây chuyền cho Kim Anh xong ông Phùng kéo nhau ra một góc nói chuyện gì đấy rồi quay lại .

Bỗng tiếng phát thanh trên sân bay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người.

" Chuyến bay đến Anh đã đến giờ khởi hành. Mời hành khách làm nhanh thủ tục và đến cửa soát vé."
Ông Phùng lên tiếng :

- Thôi đến giờ rồi. Mọi người ở lại mạnh khỏe. Tôi đi đây.

Thế Nam vẫy tay chào hai người :

- Bác và em đi mạnh khỏe nhé. Kim Anh nhớ lien lạc thường xuyên với anh đấy.

Kim Anh mặt ỉu xìu vẫy tay chào lại rồi kéo chiếc va ly đi theo ba mình .

Trong lòng cô lúc này chợt cảm thấy thiếu vắng và hụt hẫng thứ gì đấy. Nhưng không biết là thứ cảm giác gì. Cô cứ ngoái lại tìm mà không biết tìm hình bóng của ai.

Ở nhà Thiên. Thế Du đang ngồi nói chuyện bỗng thấy cảm giác gì đó nhói trong tim.



Chương 4: Ép duyên.


5 năm sau.

- Kim Anh đi từ từ thôi con.

Kim Anh quay lại cười tươi nói với ba :

- Sắp về nhà rồi ba ơi. Con vui quá.

Ông Phùng mỉm cười nhìn con gái. Vì công việc bên Anh cũng đã phát triển thuận lợi. Nên ông giao lại cho em ông là Phùng Kỉ tiếp quản rồi mình cùng con gái về nước, Hai cha con ông gọi taxi về. Vừa xuống xe, Kim Anh bước nhanh xuống vươn vái hít thở vẻ khoan khoái nhìn ngôi nhà thân yêu của mình. Đưa mắt nhìn sang nhà Thế Nam cô thật bỡ ngỡ trước sự đồ sộ của nó. Lúc trước mới chỉ là căn nhà 3 tầng mà bây giờ đã xây thành một ngôi biệt thự thao lối kiến trúc của Phương Tây rất đẹp. Cả một khuôn viên rộng toàn cây cảnh nó không khác gì một tòa lâu đài ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online