Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ thưởng thức bữa tối, lại bị khách không mời mà đến quấy rầy.
“Lão gia, cậu Ninh đã đến.” Ánh mắt của quản gia nhìn lão gia cùng phu nhân, cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt nháy mắt đã tái nhợt của tiểu thư, xem ra, hôm nay tiểu thư khóc là bởi vì cậu Ninh……
Lăng Thiên Tường dĩ nhiên cũng chú ý tới biểu hiện của con gái khi nghe thấy hai chữ “cậu Ninh”, thoáng chốc vẻ mặt liền căng thẳng, Hoắc Nhật Ninh là tự tay ông lựa chọn trong số những người có khả năng làm con rể ông, thân là thiên kim của Lăng gia, Lăng Thiên Tường không thể nào đem Lăng Nguyên Ái gả cho người không danh không phận, mặc dù Hoắc Nhật Ninh không phải là người có bối cảnh tốt nhất, nhưng anh ta làm việc kĩ lưỡng, là người trầm ổn, còn trên thương trường thì mưu tính sâu xa, có phong độ của một đại tướng, bằng con mắt nhìn người của Lăng Thiên Tường ông, không tin là mình nhìn nhầm, thằng bé này chỉ cần kết hôn, sẽ tuyệt đối là một người đàn ông tận tâm.
“Ba, mẹ.” Hoắc Nhật Ninh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Nguyên Ái, ngược lại Lăng Nguyên Ái theo bản năng hướng về phía mẹ ngồi co rụt lại.
Hoắc Nhật Ninh im lặng không lên tiếng mà liếc mắt nhìn vợ, nhân lấy chén đũa, anh vừa rời khỏi tòa nhà của công ty, liền gọi điện về nhà, nhưng không có ai nghe máy, về đến nhà cũng không có ai, gọi di động của Lăng Nguyên Ái thì tự động chuyển lời nhắn đến hộp thư thoại, anh nhớ vợ nhỏ chỉ có thể về nhà mẹ, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
“Vợ chồng son các con thật là, làm gì không cùng nhau trở về, về nhà cũng không biết gọi điên trước, để cho dì Lâm nấu thêm vài món ăn cho các con, Nguyên Ái về sớm hơn con mấy phút.” Bà Lăng cười nhìn con rể, muốn phá vỡ không khí lung túng giữa con gái và con rể.
Lăng Nguyên Ái căn bản không nghĩ tới lúc này, tại đây gặp Hoắc Nhật Ninh, vào lúc này anh không phải ở phòng làm việc làm thêm giờ thì cũng là đi tiếp khách hàng quan trọng ở bên ngoài vừa ăn cơm tối vừa bàn chuyện làm ăn sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
“Nhật Ninh tới cũng tốt, ăn cơm tối xong đến thư phòng cùng cha đánh cờ.” Lăng Thiên Tường ngoài mặt sảng khoải cười, nhưng cặp mắt mang thâm ý nhìn con rể, vào thư phòng, làm gì có chuyện đơn giản chỉ là đánh cờ như vậy.
“Vâng, thưa ba.” Hoắc Nhật Ninh vừa đáp Lăng Thiên Tường, vừa hướng tới chiếc bát của Lăng Nguyên Ái thêm chút canh,”Canh gà đen, em thích nhất, uống nhiều một chút.”
“Cám ơn.”Lăng Nguyên Ái căn bản chưa kịp chuẩn bị đối mặt với Hoắc Nhật Ninh vào lúc này, tại sao anh lại đột nhien xuất hiện trước mặt cô.
“Ngày hôm nay như thế nào? Có đi ra ngoài chơi không?” Hoắc Nhật Ninh rất thuận miệng hỏi, tựa như một ông chồng quan tâm vợ mình, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, phía dưới viền mắt, mí mắt hoi sưng thật sự chói mắt.
Chẳng lẽ cô không vui khi mang thai con của anh?
“Tốt…..rất tốt, đi của hàng bách hóa, mua cho cha mẹ vài thứ.” Lăng Nguyên Ái hận không thể chôn đầu vào bát cơm, mặt không hề ngẩng lên, ra sức gạt cơm vào miệng.
“Phải không? Không có đi chỗ khác?” Hoắc Nhật Ninh hai hàng lông mày nhíu lại hỏi.
“Không có…….Không có đi chỗ nào khác.” Không thể nói cho anh biết, bây giờ chưa phải là lúc nói cho anh biết.
Con yêu, mẹ không phải cố ý, nhưng mẹ ngay cả tương lại của bản thân còn không biết, làm sao có thể tiết lộ về con.
Hoắc Nhật Ninh trầm mặc gật đầu, cũng không vạch trần.
Một bữa cơm, vợ chồng son nghi ngờ lẫn nhau, ngay cả vợ chồng Lăng Thiên Tường cũng có vẻ suy tư, một bên là con gái bảo bối, một bên là con rể bọn họ chọn trong ngàn người, kết hôn mới ba tháng, lúc này không nên xuất hiện vẫn đề nha. Thời điểm mấy chủ nhật trước bọn họ có đến xem, mặc dù hai người nói chuyện không nhiều, nhưng trên mặt con gái là nụ cười hạnh phúc không phải giả, tự dưng lại biến thành như vậy?
Sau cơm tối, Hoắc Nhật Ninh liền bị gọi vào thư phòng cùng ông đánh cờ, Lăng Nguyên Ái ở phòng bếp giúp bà Lăng rửa chén, mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng việc nhà đơn giản, bà Lăng sẽ tự mình làm, thậm chí yêu cầu nữ nhi cùng làm. Mặc dù gia cảnh hiện tại giàu có, cơm áo không lo, nhưng khi xảy ra chuyện gì, bà cũng không hi vọng con của mình trở thành người vộ dụng.
Lăng Nguyên Ái được vợ chồng Lăng Thiên Tường nuôi dạy rất tốt, thanh tao mà không kiêu căng, đối xử với bất kì ai đều bình đẳng, sẽ không vì thân phận và địa vị mà vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, mặc dù vậy, cô đối với chuyện khác có chút mơ hồ, nhưng những chuyện một cô gái cần biết cô đều làm được, bà Lăng thật tự hào về con gái của mình,
“Gần đây Nhật Ninh đối với con tốt không?” Bà Tần Thục Phân đém chén dĩa rửa sạch đưa cho con gái dùng khăn lông au khô, vừa hỏi tình trạng gần đây của con gái.
“Rất tốt, anh ấy rất tốt với con.” Lăng Nguyên Ái cười nhìn mẹ.
Đúng vậy, nếu không phải buổi chiều nghe thấy những tin đồn kia, nói không chừng cô còn tiếp tục sống hạnh phúc trong chiếc lồng giam Hoắc Nhật Ninh xây cho cô.
“Con nhớ không, khi con còn bé, hăng hái chạy theo mẹ hỏi ba mẹ làm sao mà quen biết nhau.”
Bà Tần Thục Phân nghĩ tới bộ dáng của con gái khi đó, nụ cười nơi khóe miệng sâu thêm mấy phần.
Đó là lúc Lăng Nguyên Ái mới biết về chuyện tình yêu, thời kì thiếu nữ trưởng thành bắt đầu mơ màng về chuyện tình yêu, Lăng Nguyên Ái dĩ nhiên tò mò về chuyện tình của ba mẹ.
“Nhớ ạ, con theo đuôi mẹ những mấy tháng, nhưng mẹ cái gì cũng không nói cho con biết, con đi hỏi ba, ba chỉ nghiêm mặt rồi đuổi con đi.” Lăng Nguyên Ái nghĩ tới đây, tức thở phì phò, quấn quýt mấy tháng mà không có kết quả, cuối cùng cô cũng phải buông tha.
Bà Tần Thục Phân rửa sạch tay, dẫn con gái ngồi trên ghế salon phòng khách, để cho cô vùi đầu vào ngực, vuốt mái tóc dài của cô, từ từ kể chuyện cũ:”Khi đó lần đầu con biết đến tình yêu, đối với tình yêu tràn đầy ảo tưởng xinh đẹp, nhưng là tình cảm của ba và mẹ không oanh oanh liệt liệt như suy nghĩ của con , nói ra sợ đánh vỡ ảo tượng xinh đẹp của con, nên dứt khoát không nói.”
“Sẽ không đâu, từ khi con hiểu chuyện, ba mẹ mặc dù có đôi khi có tranh chấp nhỏ, nhưng vẫn luôn ân ái, nếu ba bận công việc không về nhà được, nhưng mà mỗi ngày ba sẽ gọi điện thoại về.” Ở trong xã hội thượng lưu, người giàu có ly hôn so với người bình thường càng nhiều hơn, bạn bè của ba mẹ đã ly hôn không phải ít, nhưng mà ba mẹ của cô vĩnh viễn vẫn ân ái như vậy, đó là chuyện cô kiêu ngạo nhất khi còn bé.
“Ha ha ha, phải không? Thật ra ba mẹ năm đó quen biết nhau là đi xem mắt.”
Xem mắt? Cô không biết xem mắt là cái gì?
“Lần đầu tiên khi nhìn thấy ba con, cũng chính là bộ mặt nghiêm nghị này, vẻ mặt miễn cường ngồi trước mặt mẹ, khi đó ông con là chủ một công ty nhỏ, mà ba con cũng chỉ là một quản lý nhỏ của công ty, nhưng ông ngoại của con a, không biết coi trong ông ấy ở điểm nào, ngay sau hôm xem mắt đó liền quyết định hôn sự, sau đó mẹ và ba con có gặp qua mấy lần, ăn vài bữa cơm, ba con khi đó giống như khúc gỗ, không chủ động nói chuyện, thời đại đó con gái chủ động không phổ biến, hai chúng ta, giống như một đôi khúc gỗ, ngồi đối mặt cùng ăn cơm, sau đó ông ấy đưa mẹ về nhà.”
...