*Danh ngôn tình yêu:
13:03 - 27/07/2015
ông chịu đi, ai khuyên gì cũng bất động."

Tôi tiếp tục im lặng chui vào trong chăn, giọng thúc giục của Lục tử cũng tiếp tục: "Nhanh lên, bất luận là có chuyện gì, thì em xách nó về nhà rồi nói, về nhà rồi thì tùy em chấp hành gia pháp."

"Nha Nha," thấy tôi không tiếp tục lên tiếng, Lục tử bỗng nhiên đứng đắn lên, "Em rốt cục là không hiểu cái gì chứ, lão Tam nó thật tình là thích em đó, nhiều năm như thế, anh còn chưa thấy nó lo lắng cô nào như thế, dù là lúc trước..."

Lục tử bỗng nhiên ngừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp: "Hôm nay anh tới thì nó cái gì cũng không chịu nói, ôm sầu trong đầu mà uống rượu, hiện giờ say rồi cũng là đỏ mắt nói xin lỗi em. Anh nhìn thật không đành lòng, nó có bao giờ vì phụ nữ mà khổ thành như thế? Các em có chuyện gì thì bình tĩnh mà nói, đừng làm rộn, kiểu này đối với ai cũng chẳng tốt lành gì."

"Bọn anh ở một quán hải sản nhỏ ven đường Minh Tùng, quán không tên, là nó muốn tới chỗ này. Em xem thử đi, nếu có thể thì đến đây, bộ dạng nó giờ phỏng chừng muốn ngồi lại đây cả đêm. Em nếu có tới, thì gọi cho anh, anh tới đón em." Lục tử thở dài, cúp điện thoại.

Thời gian dọi điện thoại dài, tay nắm điện thoại của tôi có chút yếu đi, tôi vùi vào trong mền xoay xoay tay, đối diện với cặp mắt đẹp sắc sảo của An An, cô ấy nháy mắt mấy cái với tôi: "Đi đi, giữa đông, đừng để hắn ở ngoài vất vưởng."

Tôi cắn răng: "Không đi."

An An bĩu môi, đảo mắt, cau mày lại, lơ đãng nói: "Đường Minh Tùng, chẳng phải con đường trước tiểu khu nhà cô sao?"

Lòng tôi giật nảy, đường Minh Tùng, quán hải sản không tên trên đường Minh Tùng, chẳng lẽ là quán lần đầu tiên hẹn hò tôi dẫn Trình Gia Gia đi ăn...

Tôi xoay người, đưa lưng về phía An An tiếp tục chui vào ổ chăn, điện thoại yên lặng nằm bên gối tôi, thỉnh thoảng lại có đèn lóe lên nhấp nháy, cảnh tượng cuộc hẹn kia không khỏi xuất hiện trong đầu tôi, Bạch Tuyết mùa xuân Trình Gia Gia, đẹp trai phong độ Trình Gia Gia, khi đó anh cũng là giả dối sao, trong lòng tôi bắt đầu mơ hồ đau, như có kim chân đâm vào nơi đó, đau như ẩn như hiện, tôi liên tục đổi tư thế mà chẳng thể thoải mái nằm được.

Tôi lại xoay người, trong bóng tôi An An lại như bĩu môi: "Cô là bánh nướng đấy à, cứ chốc chốc lại xoay người, một đêm này chị thấy cô khó mà ngủ nổi, cô tốt nhất là cứ đi đi, đỡ cho chị bị phá chả ngủ được."

Tôi im lặng không lên tiếng, trong bầu yên lặng điện thoại "tinh" lên một tiếng, tôi giật thột, lập tức xoay đầu lại, chụp một cái nhấc điện thoại lên, lại chỉ là một cái quảng cáo nhàm chán. An An không thể nhịn được nữa, một cước đá tôi ra khỏi ổ chăn: "Cô đứng lên cho tôi, rõ ràng trong lòng nhớ muốn chết, còn cứng đầu, cô không ngủ như mà tôi ngủ nha."

Tôi dưới sự uy hiếp của An An, ra khỏi cửa. Tôi không cho Lục tử lái xe tới đón, Lục tử cũng uống say rồi, lái xe nguy hiểm, hơn nữa, tôi muốn một mình đi tới quán vô danh kia, xem có đúng là Trình Gia Gia ở đó thật không, nếu anh ở đó thật... Tôi cũng chưa biết nếu anh ở đó thật thì như thế nào, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là muốn nhìn xem biểu hiện của anh khi tôi đột nhiên xuất hiện ra sao.

An An khi nghe tôi nói tự mình đi, đã đứng lên khỏi giường, nói chở tôi đi. Tôi đương nhiên không cho, đêm hôm khuya khoắt, lại lạnh như thế, để cô ấy từ trong chăn ấm bò ra ngoài, thiệt tình là rất vô nhân đạo, mà chỗ này là trung tâm nội thành, bắt xe cũng tiện.

Tôi thuận lợi bắt được taxi, thành phố đêm trong cái lạnh rét cũng không vì thế mà trở nên đìu hiu, nơi nơi đều là xa hoa trụy lạc, đèn hồng đèn đỏ, tôi đây không khỏi đa sầu đa cảm một hồi, nơi đây dưới chốn phồn hoa đô hội, có bao nhiêu cặp trai thanh gái lịch đêm ngày diễn những vở bi hài của đời thường? Lúc này tôi không hề biết, rất nhanh sau đó tôi sẽ được thể nghiệm thực tế dở khóc dở cười của cái đời thường kia.

Tôi tới quán hải sản đó cũng là 0 giờ 30 rồi, khi tôi xuất hiện trước cửa quán thì mỏi người trong quán đều sững sờ, nhưng mà, sững sờ của tất cả cộng lại cũng chẳng bằng nỗi sững sờ của riêng mình tôi.

Trong quán, tôi gặp được một người phụ nữ ngoài ý muốn.




Chương 49

Tôi vừa xuống taxi thì nhìn nhìn thấy bên kia đường có một cô gái trẻ đang vội vàng vào trong quán, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, mười hai giờ rưỡi, đã trễ thế này mà còn có người vào một cái quán nhỏ lụp xụp, tôi kì lạ đi tới quán hải sản vô danh.

Tôi đi vào trong quán thì thấy cô gái kia đang quay nghiêng lưng về phía tôi, mắt hạnh trừng trừng, lông mày dựng thẳng, lớn tiếng mắng Lục tử: "Anh Lục tử, anh Gia Gia sao lại uống thành thế này, sao anh không cản ảnh lại?"

Cái giọng nói này! Sấm sét giữa trời quang nha, đây là Gia Thanh của Thôi Nam mà, em gái nhỏ của Trình Gia Gia, Tiểu Thanh!!!

Tôi sững sờ đứng ở cửa không biết phải làm sao mà nhìn bóng người thon thả kia trách mắng Lục tử, nhất thời chẳng biết có nên rời khỏi hay không.

Lục tử đối với vị cô nương Gia Thanh này hiển nhiên cũng rất đau đầu, anh ta bận ứng phó với Gia Thanh, nhất thời cũng chẳng nhìn thấy tôi đứng ở cửa: "Tiểu Thanh, lão Tam không phải bảo em đừng tới rồi sao, thế sao em lại còn tới?"

"Em còn không tới được hả? Em nghe giọng anh Gia Gia trong điện thoại không ổn chút nào, ảnh say tới mức lời nói cũng lộn xộn, em có thể không đến sao? Nếu bữa nay em không gọi điện thoại đến, cũng chẳng biết ảnh đã thành cái dạng này. Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra, anh Gia Gia nào giờ uống không say, sao giờ lại say đến thế này?" Gia Thanh tức run người, nghiêng sang dựa vào cạnh Trình Gia Gia.

Tôi giờ mới nhìn sang Trình Gia Gia say mèm cạnh chỗ cô ta ngồi, đèn trong quán không quá sáng, nhưng tôi vẫn thấy rõ Trình Gia Gia bất lực ngồi nghiêng trên ghế dựa, đầu cúi thấp, tóc trên trán rũ xuống, không nhìn thấy mặt anh, cổ áo anh xộc xệch cởi hết hai nút, cả người đều thất thần suy sụp, làm cho người ta nhìn vào thấy sao mà khổ sở.

Lòng tôi đột nhiên quặn lại, đủ chuyện trước kia tràn về, mỗi lần rời giường, anh đều để lại hai nút trên cùng không cài, để tôi phải giúp anh cài vào, anh biết bề ngoài của mình lúc đó quyến rũ nhất, mỗi ngày đều bày ra cái dạng này phóng điện tôi, cài qua cài lại, cuối cùng cả hai lại lăn trở về giường.

Tôi hít thật sâu một hơi, bước vào quán. Sợ cái gì mà sợ, đến cũng đến rồi, sao lại không vào, cô ta là cô ta, tôi là tôi, cô ta tới mắc gì tôi phải trốn, nên cứ tới luôn đi, chuyện này dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt, Lý Nhị Nha tôi không làm việc gì có lỗi với đời, sợ quái gì.

Gia Thanh tiểu thư nghe thấy tiếng bước vào thì quay đầu, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ tức giận khi mắng Lục tử. Ánh mắt cô ta vừa chạm tới tôi, thì như bị kim châm, phút chốc thu lại biểu cảm, đông cứng ở đó ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Insane