Biết rõ đây chỉ là lý do, cả ngày còn không bắt nàng làm việc, ban đêm sao có thể có việc cần gọi đến
Nhưng cách hắn nói rất hùng hồn, không phải một câu”Nam nữ hữu biệt” hoặc”Không hợp lễ nghĩa” có thể cự tuyệt được.
Vì vậy hắn ra lệnh bài trí thêm một chiếc giường khác trong phòng ngủ của hắn, gian xảo nhất chính là trên chiếc giường đặt một tấm nệm rất êm, nằm trên đó có thể cho người ta cảm giác muốn ngủ nướng, quả nhiên, nàng nằm một lần đã không muốn trở lại chiếc giường cứng ở phòng người ở.
Hạ Liên rất lo lắng, mỗi lần hai người vừa gặp mặt, lần nào cũng lo lắng hỏi Tướng quân có khi dễ nàng hay không.
Khi dễ nàng. . . . . .
Câu nói khiến Ngu Cơ đỏ mặt, dĩ nhiên nàng biết Hạ liên nói đến khi dễ kia là ý gì.
Khóe miệng không tự chủ nâng lên một cười yếu ớt, nâng mắt nhìn về cách đó không xaa, Hạ Ngọc Hành đang lắng nghe một thủ hạ bẩm báo gì đó.
Hắn không quá để ý nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . . Không, phải nói hắn căn bản không thèm để ý chút nào, hắn thường dắt tay nàng, thỉnh thoảng ôm nàng, khi có người khác, vì cảm nhận của nàng —— nàng đã từng rất ngiêm túc phản đối —— cho nên hắn sẽ bớt thân mật, nhưng khi chỉ có hai người hắn chẳng có một chút cố kỵ nào cả.
Nhưng nhiều lắm chỉ có như vậy, hắn không hề tie61nthe6m một bước như Hạ Liên nói có hành động”Khi dễ nàng” .
Thật ra thì ngoài việc không quá chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, hắn đối xử với nàng rất tốt rất tốt, tốt đến mức khiến nàng. . . . . . Áy náy, bởi vì nàng đến bên cạnh hắn là vì có mục đích. . . . . .
“Cơ Nhi, đi theo ta.” Hỏa Ngọc Hành cho thủ vệ lui xuống, nhanh chóng đến trước mặt nàng.
“Đợi chút được không? Ta để cái này. . . . . .” Còn chưa nói dứt lời, kim chỉ trên tay Ngu Cơ bị hắnđoạt mất.”Tướng quân, ngài đang làm gì vậy?”
“Ta muốn dẫn nàng đến một chỗ.” Hắn cắm kim vào chiếc đệm găm kim trong rổ mây, lấy luôn tấm vải màu nâu đất trên tay nàng xuống đặt lên bàn, sau đó một tay kéo nàng ra khỏi ghế cùng ra ngoài.
“Tướng quân, ta còn có việc ——”
“Việc của nàng chính là đi theo ta.” Hắn ngắt lời nàng, chân vẫn không ngừng bước, không phải đi ra khỏi viện , mà là đi đến hậu sơn.
“Tướng quân muốn dẫn ta đi đâu?” Nói Ngu Cơ không khỏi tò mò hỏi, còn tưởng rằng hắn sẽ da64nna2ng xuất phủ như bình thường.
“Đến đó nàng sẽ biết.” Hỏa Ngọc Hành mỉn cười bí ẩn nói.
Nàng cau mày, thấy hắn để lộ ra nụ cười trẻ con tinh ranh, điều này khiến nàng biết rằng chắc ràng hắn muốn cho nàng niềm vui bất ngờ nào đó, nên cũng không hỏi nhiều, mặc kệ cho hắn nắm tay dắt đến phía sau núi đá.
Từ lúc nào nàng bắt đầu hiểu rõ hắn như vậy kia chứ? Trong lòng Ngu Cơ tự nhiên hiện ra một vấn đề.
Nàng cứ tiếp tục vướng vào như vậy. . . . . . Liệu có được không? Như vậy sẽ không sao chứ?
“Cơ Nhi, nàng xem.” Hắn rốt cuộc dừng lại, đứng sát cạnh bên nàng, nhẹ giọng thì thầm.
Gạt đi những suy nghĩ rồi tắm trong lòng, Ngu Cơ nghe theo ngước mắt lên xem, trong nháy mắt hai mắt trợn to, không tự chủ được kêu lên một tiếng nhỏ.
“Thật là đẹp!” Chỉ thấy khắp núi trăm hoa đua nở, một màu trắng muốt thanh nhã, có thể nói còn đẹp hơn cả hoa cúc, tinh khiết mà rực rỡ hơn cả hoa mai.
” Trong Hàn Phách viện có gốc mận bắt đầu nở hoa, ta thấy nàng thường ra trước cửa sổ, đứng dưới tàng cây ngắm ngía, ta liền nghĩ nàng sẽ thích nơi này, liền kêu thuộc hạ để ý một chút, mới nãy thủ hạ ta mới báo, hôm nay hoa nở.”
Thì ra lúc nãy thuộc hạ hắn báo cáo hắn chuyện này!
“Cám ơn ngài, Tướng quân.” Hắn dùng tâm ý đối xử với nàng, nàng thật sự rất cảm động.
Ngước nghìn khắp núi trắng muốt, thật. . . . . . Thật là đẹp!
Hỏa Ngọc Hành nhìn nàng, đối diện với hắn là nửa gương mặt không chút tỳ vết của nàng, Hắn giật mình phát hiện, nàng đẹp không gì sánh nổi!
Vẻ đẹp của nàng khiến hắn cảm thấy khó thở, mê loạn cả thần trí của hắn, đột nhiên, lệ từ khóe mắt nàng chảy xuống, khiến cho hắn choàng tỉnh.
“Cơ Nhi?” Ngực hắn căng thẳng, đau lòng xoay người nàng về pía hắn “Sao vậy?”
“Ta chỉ là . . . . . Nhớ tới chuyện cũ, nhất thời nhịn không nổi. . . . . .” Vừa trả lời Ngu Cơ vừa lắc đầu, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
Lúc trước vào thời điểm này, cả nhà bọn họ sẽ cùng nhau đi ngắm hoa nở, một nhà bốn người cùng nhau thưởng thức trà ngắm hoa, lúc ấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc. . . . . .
Hỏa Ngọc Hành nhất thời luống cuống, trong lòng không khỏi ảo não, nguyên lai muốn khiến nàng vui vẻ ai dè khiến nàng nhớ đến chuyện cũ
“Vậy. . . . . . đừng ngắm nữa, ta lập tức dẫn nàng về.” Vừa nói vừa muốn dẫn nàng xuống núi.
“Không.” Nàng nóng lòng kéo tay hắn lại.”Ta thích nơi này, muốn ở lại thêm một lát.”
“Nhưng nàng không vui!”
Ngu Cơ lắc đầu, “Không sao, ta rất vui, muốn ở lại thêm một lát.”
Buông tay hắn ra, nàng quay người đi đến phía trước, đi tới một gốc cây mận , giơ tay lên sờ nhẹ đóa hoa trắng noãn .
Hỏa Ngọc Hành đứng ở sau lưng nàng, lẳng lặng bảo vệ nàng, trái tim tràn đầy trìu mến cùng nàng.
Nhớ đến chuyện cũ đã khiến nàng đau lòng như vậy, nàng. . . . . . hay nói người nhà của nàng, xảy ra chuyện gì sao?
Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt trong ngôi miếu đổ nát , nàng mê sảng nói không thể thay cha giải oan. Cha nàng bị sao nhỉ? Hàm oan mà chết à?
Có nên hỏi không?
Hỏi, sợ sẽ khiến nàng càng thêm đau lòng, hay là đợi khi nào nàng muốn sẽ kể cho hắn biết vậy! Nếu nàng nói ra được vậy có nghĩa là nàng quên được rồi, còn không thì có nghĩa là hắn với nàng tiến thêm một bước rồi
“Tướng quân, ngài biết không? Ban đêm mà ngắm hoa, sẽ càng đẹp đó!” Ngu Cơ vừa nói vừa ngoảnh đầu lại, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Vậy tối cùng ta lại quay lại.” Hắn lập tức đồng ý.
“Cám ơn ngài, Tướng quân.” Hắn lại vì nàng mà nhọc lòng, thế nhưng chẳng biết làm gì cho hắn!
“Thật muốn cám ơn ta, vậy đừng gọi ta là tướng quân nữa.” Hỏa Ngọc Hành nhìn thẳng nàng.
Nghe mà Ngu Cơ giật mình, “Vậy. . . . . . Ta nên go5inga2i thế nào?”
“Cũng đừng dùng kính ngữ, kêu tên ta thôi!”
” Việc này. . . . . .” Nàng do dự, úi đầu xuống, ” Việc này hình như không hợp lễ nghĩa. . . . . .”
“Cơ Nhi, gọi tên ta.” Hỏa Ngọc Hành đưa tay kéo mặt nàng lên.
Lông mi dài khẩn trương hé mở, Ngu Cơ chăm chú nhìn vào mắt hắn, thấy ánh mắt cầu xin.
Tâm, như bị ai đó níu giữ.
“Ngọc. . . . . . Ngọc Hành. . . . . .” Nàng khẩn trương thì thầm.
Hỏa Ngọc Hành cười, “Kêu thêm một lần nữa.”
...