Polaroid
*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
inh bảo – Các em nhỏ đang chơi đùa ở sân vườn, hai đứa đến đó chơi đi. Thấy các em, bọn trẻ nhất định là rất vui.
- Dạ, sơ cứ làm việc của mình đi. Con sẽ tự mình ra vườn với các em – Long Sơn liền đáp.
- Sơ rất vui vì được gặp con – Bà sơ già nhìn cô với ánh mắt ấm áp.
- Con cũng rất vui vì được gặp sơ và các em nhỏ - Kiều Chinh lập tức đáp lại, cô cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ đáp.
- Hai đứa tự nhiên đi – Nói xong sơ quay lưng đi vào trong nhà.
Long Sơn bèn nắm tay cô kéo đi ra phía sau nhà, nơi đó có một vườn hoa nhỏ, có mười hai đứa bé, lớn có nhỏ có đang chơi đùa vui vẻ.
- Này các em – Long Sơn tay xách bịch bánh giơ cao lên réo gọi bọn nhóc.
Kiều Chinh mới để ý trên tay anh đang cầm một bích lớn. Bọn trẻ nghe gọi thì liền quay đầu nhìn thấy Long Sơn thì gào to:
- A…anh Sơn đến chơi .
Cả đám bèn chạy đến ôm chân Long Sơn, anh vui vẻ xoa đầu bọn chúng rồi phân phát bịch bánh trong tay mình cho đám nhóc. Kiều chinh nhìn cảnh bọn trẻ và long Sơn cười vui vẻ, cô cũng khẽ cười. Mọi đau buồn lúc nãy cũng ta biến mất.

Khi cả hai ra về, Long Sơn chở Kiều Chinh chạy chầm chậm trên đường, tâm trạng buồn bã của Kiều Chinh cũng dần lắng xuống.
- Có muốn đi đâu nữa hay không? – Long Sơn chợt lên tiếng hỏi cô, khi nhìn thấy trời vẫn còn sớm, mà anh không chắc tâm trạng của cô đã khá hơn.
Kiều Chinh cắn môi, đưa mắt nhìn dọc con đường, đường phố đã bắt đầu lên đèn ồn ào nhộn nhịp. Lòng Kiều Chinh vừa bình lặng, lại lần nữa bị sự ồn ào này khiến trổi dậy, cô hít một hơi buồn bã nói với Long Sơn:
- Nếu anh thấy không phiền thì đưa em đến chỗ nào yên tĩnh một chút có được hay không?
- Được – Long Sơn gật đầu rồi nhanh chóng quay đầu xe, chở cô rời xa nơi đô thị ồn ào này.
Long Sơn chở cô đến ven một con sông vắng lặng, Kiều Chinh ngồi trên áo khoác trải trên nền cỏ ven sông của Long Sơn, Kiều Chinh ngồi im lặng nhìn mặt sông phản chíu những ánh đèn hiu hắt đến buồn bã.
Cô nhớ đến cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong ôm hôn nhau, trái tim như bị ai siết chặt đến đau đớn vô cùng, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống gương mặt cô. Long Sơn ở bên cạnh nhìn thấy cô khóc, lặng lẽ lấy khăn ta ra lau nước mắt cho cô, rồi cũng đưa mắt nhìn về hướng sông im lặng.
Thật lâu, thật lâu, Kiều Chinh cũng không biết cô đã ngồi như thế bào lâu, Long Sơn cũng ngồi bên cạnh cô im lặng bấy lâu, chờ đợi cô như một sự an ủi tốt nhất.
Nước mắt đúng là thứ rửa trôi tốt nhất, khóc hồi lâu, đến lúc người mệt mỏi kiệt sức, thì nỗi buồn trong lòng cũng vơi cạn đi rất nhiều, cô cảm thấy mình đã tiếp nhận được cái hình ảnh đau lòng kia rồi. Cô hít một hơi không khí mát mẻ ven sông, cuối cùng cũng lên tiếng nói:
- Giống như cảm giác bị phản bội vậy, rất hụt hẫng.
Long Sơn quay đầu nhìn cô chăm chú chờ đợi, anh đã chờ cô rất lâu, không ngại chờ thêm chút nữa.
- Cô ấy là bạn thân của em, vì có chút rắc rối, em muốn giúp cô ấy cho nên gặp anh ấy. Anh ấy bảo là, anh ấy là anh họ của cô bạn thân em. Em đã tin như vậy – Cô cắn môi khẽ nhắm mắt cảm nhận sư đau đớn vì bị lừa dối – Hôm nay em thấy họ hôn nhau. Anh nói xem, anh em họ lại hôn nhau nghĩa là sao.
Long Sơn cúi đầu không đáp, Kiều Chinh cụp mắt buồn bã nói tiếp.
- Anh ấy luôn bảo em, anh ấy là người nguy hiểm, không đáng để em yêu. Nhưng mà em đã lỡ yêu rồi, làm sao có thể dừng lại được đây. Em không biết thái độ của anh ấy với những cô gái khác thế nào, nhưng thái độ với em rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, rất quan tâm, lúc em sợ hãi nhất, lúc em cần một người ở bên cạnh nhất thì anh ấy xuất hiện. Anh ấy làm trái tim em đập không ngừng , em trái tim em mong ngóng chờ đợi, chỉ cần gnhe tiếng nói của anh ấy thôi, em cũng ca3mt hấy vui rồi.
Cô vừa nói, nước mắt lại không ngừng rơi ra.
Long Sơn nhìn thấy cô khóc, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng anh lại không dám, anh siết chặt tay lại, chiếc khăn trong tay anh bị bóp chặt. Long Sơn cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến những giọt nước mắt trên mặt cô, nó làm anh có cảm giác rung động, chỉ sợ chạm vào, anh lại không kiềm lòng được mà hôn cô. Long Sơn không dám nghĩ, nếu anh hôn cô thì chuyện gì sẽ xảy ra. Anh sợ, cô sẽ bị anh làm tổn thương mất. Cho nên cố nhẫn nhịn, trái tim khó chịu vô cùng.
- Thật ra, sẽ không đau đớn nhiều như thế nếu như….nếu như anh ấy không cho em một tia hy vọng. Tại sao anh ấy vừa cho em một tia hy vọng, một tia hy vọng rằng anh ấy có thể yêu em, thì ngay sau đó lại hôn người bạn thân nhất của em. Anh nói xem, chẳng khác nào đưa em lên thiên đường rồi sau đó thẳng tay quăng em xuống địa ngục.
- Là Cảnh phong đúng không?
Kiều Chinh không trả lời, ánh mắt đau thương nhìn mặt sông, nước mắt làm nhòe đi ánh đèn trước mặt cô.
- Tình bạn, tình yêu…..Đây là lần đầu tiên em thật sự thấy thân thiết với một người nhiều đến thế, cũng là lần đầu tiên trái tim em rung động vì một người, vậy mà….đều cùng lúc mất đi như thế.
Long Sơn thấy cô càng kể, càng khóc thảm thương, anh lấy khăn lau nước mắt cho cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng anh, khẽ khàng an ủi.
- Đừng khóc vì những con người không đáng như thế. Em hãy nhớ rằng: Là họ không xứng đáng với tình cảm của em, chứ không phải em không xứng đáng với họ. Hãy quên họ đi, xem họ như cơn gió thoảng qua, cử để mặc họ rời đim bởi vì sẽ còn nhiều cơn gió khác đến. Em sẽ có một tình bạn mới, chân thành hơn. Em sẽ có một tình yêu mới, thật sự yêu em, vì em mà làm tất cả.
- Cám ơn anh, Long Sơn, nếu không có anh bên cạnh, em không biết mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào cả.
- Rồi sẽ qua thôi – Long Sơn nói bên tai Kiều Chinh nhẹ nhàng an ủi cô.
Kiều Chinh nhắm mắt lại, cô cố gắng quên đi tất cả mọi chuyện.

Kiều Chinh chưa từng đi về nhà khuya đến như thế, điện thoại cô không đem, bóp tiền thì quăng ở chỗ Cảnh Phong. Khi Long Sơn chở cô về nhà, Kiều Chinh thấy ánh đèn trong nhà vẫn sáng rực, cô hơi hoảng hốt vì nghĩ ba mẹ đang lo lắng cho mình, cho nên vội vã chào tạm biệt Long Sơn rồi nhấn chuông cửa .
Người giúp việc nhìn cô mừng rỡ, vội vàng mở cửa cho cô vào nhà, Kiều Chinh vừa vào nhà thì thấy gương mặt hơi tái của mẹ mình đang nhào đến cùng vòng tay của bà.
- Con về rồi, thật là tốt quá – Giọng bà run run chứa đựng sự mừng rỡ, tay bà ôm chặt Kiều Chinh trong lòng.
Kiều Chinh biết ba mẹ lo lắng cho mình, nhưng đến mức phát run lên như thế này thì cô chưa từng thấy, cảm giác tội lỗi dâng tràn, cô ôm mẹ vỗ về rồi nói:
- Mẹ, con xin lỗi mẹ, con gặp một người bạn, mãi nói chuyện, vui quá nên con không chú ý giờ. Lần sau con sẽ để ý hơn.
Bà Kiều Lan lúc này mới nới lỏng vòng tay ra rồi đưa mắt nhìn ngắm con gái, bà bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô liền hỏi:
- Con làm sao thế, con vừa khóc à.
Kiều Chinh bối rối khi bị mẹ bắt gặp, cô không muốn đề cập đến chuyện này nữa bèn nói:
- Không phải, chẳng qua bạn con lái xe đưa con về vì sợ ba mẹ lo lắng, chạy nhanh quá, gió thổi vào mắt khiến mắt con cay cay mà ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online