*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
háy dữ dội trên gương mặt mình, gần như bỏng rát. Cô vội đưa tay che đi hai gò má đỏ bừng của mình, xoa nhẹ nhàng, mắt lúng luyến nhìn Cảnh Phong mắc cỡ hỏi:
- Sao anh lại nhìn em như vậy chứ?
- Rõ ràng là em nhìn anh trước mà – Cảnh Phong khẽ cười hỏi vặt lại cô.
- Em đâu có nhìn trực diện như anh đâu – Cô xấu hổ khi bị anh bắt quả tang nên ấp úng đáp.
- Vậy em xoay lưng đi, để anh nhìn em xem thế nào. Em có biết, bị em nhìn như thế, anh thấy phiền lắm biết không? Cái này người ta gọi là quấy nhiễu - Cảnh Phong vừa nói vừa mĩm cười nhìn cô với ánh mắt trêu chọc – Nói thật đi, em không có ý đồ xấu nào với anh đó chứ?
- Hả…..- Kiều Chinh há hốc miệng, không ngờ Cảnh Phong lại trêu chọc cô như thế, cô bối rối xấu hổ nói – Em chỉ là muốn được nhìn anh thêm một chút nữa thôi mà.
- Kiều Chinh, con trai khác với con gái, con trai mà bị nhìn như thế, họ sẽ lập tức muốn cô gái đó – Cảnh Phong hơi nhích người để mặt anh đối mặt với Kiều Chinh.
- Em…em phải về đây, anh nghỉ ngơi đi – Kiều Chinh bị Cảnh Phong dọa cho sợ hãi, cô vội vàng đứng bật dậy run run nói – Có gì anh hãy gọi điện cho em, em sẽ tới ngay, chiều em sẽ quay lại xem anh thế nào. Uhm, nếu anh còn thấy đói, vẫn còn cháo dưới bếp.
Cảnh Phong nhìn vẻ lúng túng hoảng hốt muốn tháo chạy của Kiều Chinh mà cố gắng nhịn cười. Cho đến khi Kiều Chinh ra khỏi phòng, nụ cười mới tắt. Anh ngã người trên giường mắt mở to nhìn lên trần nhà.
“ Cảnh Phong! Kiều Chinh là con bài tốt nhất của chúng ta hiện nay. Anh đừng chừng chừ nữa, mau khống chế cô ấy, giúp chúng ta đoạt được mục đích đi” – Lời của Hải đêm qua không ngừng thôi thúc anh.
Bàn tay Cảnh Phong siết chặt, mắt anh nhắm lại. Có những thứ một khi đã quyết định rồi thì không có cơ hội quay đầu lại.
Cảnh Phong ngồi dậy kéo hộc bàn ra, trong ngăn bàn có một khung hình, trong khung hình là tấm hình còn sót lại của gia đình anh. Trong khung hình, ba mẹ và em gái anh đều cười hạnh phúc.
Nếu không phải Hoàng Sĩ Nghiêm lừa ba anh khiến ông ở tù rồi phẫn uất mà tự vẫn, nhà của bị tịch thu hết tất cả không có lấy một đồng thì em gái anh chắc chắc sẽ không chết. Mẹ anh cũng không vì thế mà phát điên, anh cũng không phải sống cuộc sống mà bản thân không thích này.
Món nợ này là Hoàng Sĩ Nghiêm nợ anh, anh nhất định phải bắt lão ta trả lại gấp đôi.
Cảnh Phong nhấc điện thoại lên gọi cho Cẩm Tú, Cẩm Tú vừa nhấc máy, anh đã khàn giọng hỏi ngắn gọn:
- Em đã thấy.
- Em đã thấy anh ôm cô ấy – Cẩm Tú nghèn nghẹn giọng đáp, sau đó im lặng vài giây cô mới nói tiếp – Cảnh Phong, anh nói cho em biết đi, những cái đó không phải là sự thật đúng không? Anh là đang làm theo kế hoạch của anh Hải đúng không?
Cảnh Phong im lặng một lát, khoảng khắc anh im lặng do dự câu trả lời như bóp nghẹn trái tim Cẩm Tú.
- Đúng thế.
Cảnh Phong cuối cùng cũng trả lời, câu trả lời của anh khiến Cẩm Tú thở phào nhẹ nhỏm, an tâm hơn rất nhiều, cô vội vàng nói:
- Cảnh Phong! Anh yên tâm, hiện giờ em có cơ hội tiếp cận ông ta rồi, em nhất định sẽ giúp anh dò la hết mọi kế hoạch làm ăn của lão ta. Ngày anh trả thù ông ta sắp đến rồi.
- Cám ơn em Cẩm Tú.
- Không cần cám ơn em, Cảnh Phong, em nguyện vì anh làm tất cả những điều đó, bởi vì em yêu anh.



Chương 9: Hụt Hẫng


Trong một bãi đất chứa những thùng container trống, thường dùng để chứa hàng. Mấy chục tên đàn em đứng bao quanh thành một vòng tròn.
Cảnh Phong đứng chính giữa trung tâm của cái vòng tròn đó, gương mặt đanh thép lạnh lùng, ánh mắt sáng quắt ẩn chứa sự kiên định, chẳng chút sợ hãi nào khi đối mặt với một đám người như thế. Anh nhìn thẳng không hề chớp mắt sợ hãi khi đối diện với Hoàng Sĩ Nghiêm.
Hoàng Sĩ nghiêm ngồi trên một cái ghế gỗ màu đen đánh bóng sang trọng. Hôm nay ông bỏ bên ngoài bộ đồ vest sang trọng để mặc một cái áo sơ mi ngắn tay ngắn mà xám, nhìn ông rất khó gần. Ánh mắt ông cũng đang âm thầm quan sát đánh giá Cảnh Phong.
Lát sau ông mới lên tiếng:
- Lý do gì cậu muốn đến đây?
- Là vì ông chủ Nghiêm đã có lời mời – Cảnh Phong nhẹ nhàng cười một cái đàplời.
- Chỉ đơn giản như vậy sao? – Hoàng Sĩ Ngiêm cau mày nhìn Cảnh Phong, ánh mắt ngờ vực.
- Vậy ông chủ Nghiêm cho là điều gì? – Cảnh Phong vẫn giữ nụ cười lạnh trên nét mặt mình hỏi lại.
- Tôi nhớ là cậu đã từ chối.
- Ồ, tôi cho là người thông minh thì nên biết suy nghĩ cặn kẽ. Tôi là người thận trọng nên luôn cân nhắc kỹ hành động của mình. Tin chắc ông chủ Nghiêm cũng không thích một đám tay chân đầu óc bã đậu làm việc cho mình đâu nhỉ - Cảnh Phong nhếch môi khiêu khích nói.
Hoàng Sĩ Nghiêm trầm mặt một cái rồi khẽ cười , sau đó vỗ tay khen ngợi:
- Nói hay lắm. Cảnh Phong lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi đã thấy thích cậu rồi. Cậu là người rất biết cách lãnh đạo, thông minh, dũng cảm, cái tên Cẩu Thạch đó may mắn có được cậu. Mấy địa bàn trong tay cậu nghe nói rất ăn nên làm ra, cậu rất giỏi quản lý, đàn em dưới quyền không ai không phục cậu cả. Nói thật, chỉ cần cậu muốn, cậu cũng có thể tự tách ra làm chủ bản thân. Chính vì điều này mà lão Thạch dường như rất đề phòng cậu, hắn xem cậu như kẻ sẽ đạt lấy địa vị của mình. Vì sao cậu lại muốn đầu quân sang bên tôi.
- Ông chủ Nghiêm, tôi đã nói rồi. Là tôi cân nhắc kỹ lưỡng chuyện ông mời tôi, mới quyết định đến đây. Còn sự cân nhắc của tôi thế nào? Chắc ông chủ Nghiêm muốn biết lắm đúng không? – Cảnh Phong không hề lúng túng , anh bình tĩnh đáp lời Hoàng Sĩ Nghiêm, ông ta là con cáo già đa nghi, ông ta tất nhiên sẽ đem chuyện anh đột ngột quyết định đến đây đặt nghi vấn.
Hoàng Sĩ Nghiêm im lặng, ánh mắt ông ta thoáng sầm lại, ẩn trong đôi mắt của ông thật khó biết ông ta đã nghĩ đến cái gì, chỉ có thể đoán mơ hồ mà thôi.
- Ông chủ Nghiêm, để tránh tình trạng nghi kỵ như với ông chủ Thạch, tôi xin nói thẳng luôn. Tôi xưa nay không có hứng thú với việc làm ông chủ này ông chủ nọ. Ông chủ Nghiêm nói đúng, tôi có bản lĩnh tự lập ra cho mình một địa bàn riêng rồi làm ông chủ mà không cần phải sống cúi đầu với ai, có thể bây giờ địa bàn của tôi không lớn, nhưng ai biết sau này thế nào? Liệu đến khi đó ông chủ Nghiêm có được xem là đối thủ của tôi hay không thì còn xem xét lại – Cảnh Phong cười lớn nói - Nhưng vì sao tôi lại không làm, chỉ đơn giản là vì tôi không thích. Tiền, ai cũng muốn có, nhưng tôi lại không hứng thú với quá nhiều tiền. Hơn nữa việc làm ông chủ thật quá vô vị, chỉ biết ngồi một chỗ sai bảo, còn tôi thích đi đó đi đây, phiêu lưu mạo hiểm đầy kích thích. Vậy thì cứ đầu quên cho một ông chủ có thực lực và biết “trọng nhân tài “ – Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ : trọng nhân tài” để lấy lòng Hoàng Sĩ nghiêm tân bốc ông ta – Làm việc cho ông ấy, vừa thỏa mãn cuộc sống vô vị của mình, vừa có tiền, há dại gì mà không làm chứ? Câu trả lời thế này, không biết ông chủ Nghiêm có nhận xét gì hay không?
- Khá lắm. Cảnh Phong, cậu đã thiết phục được tôi ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Pair of Vintage Old School Fru