12:46 - 27/07/2015
ng của Cẩm Tú đang đi xuống bếp. Chẳng phải nhà Cẩm Tú rất là nghèo hay sao? Vì sao lại có một căn hộ thế này.Kiều Chinh đưa mắt quan sát thật lâu khắp căn nhà, dường như mọi thứ đều là hàng cao cấp. Một căn nhà như thế này, Cẩm Tú làm sao mà có được cơ chứ. Hơn nữa chỉ mới dọn ra khỏi nhà cô không bao lâu mà, dù là Cẩm Tú có đi làm thêm, và hiện tại đang vừa làm thêm, vừa thực tập ở công ty ba cô, nhưng làm sao có đủ tiền thuê căn nhà thế này. Chẳng lẽ ba cô đã bỏ tiền giúp đỡ Cẩm Tú, nhưng với tính cách của Cẩm Tú , cô ấy sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.
- Nghĩ gì vậy – Cẩm Tú bước ra, trên tay cầm hai ly nước lọc mát rượi, nhìn thấy Kiều Chinh đang chìm vào suy tư bèn lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh giật mình, thoát khỏi vẻ đăm chiêu của mình, cô cười ngượng lắc đầu đáp:
- Không có gì. Nhà đẹp quá.
- Ừ, mình rất thích – Cẩm Tú gật đầu, tay mân mê ly nước lọc trên tay mình, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà lần nữa.
- Căn nhà này… – Kiều Chinh e dè hỏi, cô cụp mắt xuống, cảm thấy dường như mình đang quá tò mò nên bỏ dở câu hỏi của mình.
- Là căn nhà của Cảnh Phong – Cẩm Tú uống một hớp nước lọc rồi khẽ đáp – Anh ấy cũng không muốn để mình phải sống chật vật trong những nhà trọ sinh viên ọp ẹp. Dù sao căn nhà này, anh ấy cũng bỏ trống, vì vậy mình dọn đến đây ở. Luôn tiện giúp anh ấy chăm coi nhà cửa.
- Thì ra vậy, xem ra Cảnh Phong rất tốt với Tú – Kiều Chinh chợt hiểu ra, cô cười áy náy nói.
Đột nhiên Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh bằng một ánh mắt chứa nhiều tâm sự. Kiều Chinh cũng hiểu, Cẩm Tú đang nghĩ gì, cô im lặng một chút rồi mới lên tiếng:
- Vẫn còn giận mình vì việc đó sao?
Cẩm Tú ngẩng mặt lên nhìn trần nhà một chút, dường như thở ra một hơi dài rồi mới ngẩng xuống nhìn Kiều Chinh.
- Vì sao lại yêu Cảnh Phong. Người như anh ấy không thích hợp với Chinh đâu.
Cô biết chứ, không cần Cẩm Tú nhắc đi nhắc lại hàng ngàn lần, cô cũng hiểu rõ điều đó. Cô biết anh và cô là hai thế giới khác nhau, nhưng chính sự khác biệt đó lại khiến người ta tò mò, muốn tìm hiểu cái thế giới bên kia là gì. Kiều Chinh nghĩ đến đôi mắt của Cảnh Phong, nó giống như một đáy vực thẳm sâu hun hút, một đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa sự cô đơn. Nhưng hơn hết ở đôi mắt của anh lại luôn khiến cô cảm nhận được sự dịu dàng như mặt nước, len lỏi từng chút một vào tim cô.
- Mình biết. Nhưng mình đã yêu anh ấy mất rồi, Tú bảo mình phải làm sao đây.
- Tốt hơn hết, bạn hãy quên anh ấy đi – Cẩm Tú đột nhiên trở nên gắt gỏng đứng bật dậy lớn tiếng nói – Mình nói cho Chinh biết, mặc kệ Chinh yêu anh ấy hay không? Mình không muốn thấy Chinh cứ lãng vãng bên cạnh anh ấy.
- Vì sao? Vì sao chứ? Vì sao cứ luôn miệng bảo mình rời xa anh ấy. Cho dù Tú có là em gái anh ấy đi chăng nữa, thì Tú cũng đâu có quyền ngăn cản mình không được ở bên cạnh anh ấy – Kiều Chinh không ngờ Cẩm Tú lần nữa phản ứng mạnh đến như thế, cô thật sự lấy làm khó hiểu vô cùng, cho dù là có phản đối, nhưng thái độ gay gắt như thế của Cẩm Tú giống như là một người đang ghen chứ không phải thái độ của một người em gái , cô cũng đứng bật dậy nhìn Cẩm Tú hỏi lại, sau đó cô trầm giọng buồn phiền nói – Thật sự, Cảnh Phong không hề thích mình. Chỉ là mình yêu đơn phương mà thôi.
Ánh mắt Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh có phần dịu lại, nhưng giọng cô vẫn một mực ép buộc:
- Vậy càng tốt để Chinh rời xa anh ấy.
- Nhưng mình không cam lòng. Mình không muốn chưa từng cố gắng mà đã vội từ bỏ dễ dàng như thế. Mình không còn ở lức tuổi bốc đồng mau thích mau quên. Hơn nữa xưa nay, mình rất xem trọng tình cảm, nhất là tình yêu. Cho nên tình cảm với Cảnh Phong không phải là bất chợt. Mình đã từng nghĩ nên tránh xa anh ấy càng sớm càng tốt, mình đã biết bao nhiêu lần dặn lòng như thế. Nhưng mà, càng muốn rời xa anh ấy, thì hình bóng anh ấy cứ in sâu trong tim mình, gương mặt anh ấy, ánh mắt anh ấy, sự dịu dàng của anh ấy, từng chút một khiến mình run động. Cho nên mình bất chấp, mình muốn thử một lần mở cánh cửa trái tim anh ấy, dù biết để mở được cánh cửa đó, mình phải trải qau trăm ngàn đau khổ đi chăng nữa, mình cũng chấp nhận, mình cũng muốn thử một lần. Cho dù mở được hay không, ít ra mình cũng không hối hận vì chưa từng cố gắng.
Cẩm Tú không ngờ một cô gái nhìn vẻ ngoài trong sáng, mong manh như Kiều Chinh lại có những tâm tư tình cảm mạnh mẽ đến như thế. Cô nhất thời không biết phải nói thế nào.
Kiều Chinh giơ tay nắm lấy tay Cẩm Tú cầu xin:
- Cẩm Tú, xin bạn, xin bạn hãy ủng hộ mình có được không?
Cẩm Tú nhìn cô không chớp mắt rồi lặng lẽ giật tay mình ra khỏi tay Kiều Chinh, cô quay lưng khẽ nói:
- Xin lỗi, mình nghĩ, nếu Chinh quyết định theo đuồi Cảnh Phong, chúng ta sẽ không còn là bạn.
Sự lạnh lùng trong lời nói, cái quay lưng của Cẩm Tú khiến Kiều Chinh thấy lạnh trong tâm hồn.
Kiều Chinh cắn môi cô đứng bất động nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú cũng im lặng đứng yên, nhưng quay lưng về phía cô, không đuổi cô về cũng không giữ cô ở lại. Kiều Chinh buồn bã, hai tròng mắt đã đỏ ngầu, cúi người nhặt lấy túi xách định ra về nhưng điện thoại cô reo lên, cô cầm điện thoại lên tay, mắt nhìn trừng trừng trong ngỡ ngàng, là Cảnh Phong đã gọi cho cô.
Lòng Kiều Chinh rung rung cảm xúc, tuy lần trước Cảnh Phong gọi cho cô bảo cô đến quán bar, quả thật nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, cô vẫn thấy sợ hãi. Nhưng vẫn không thể ngăn được cảm xúc vui mừng trong lòng cô, cô vội vàng gnhe máy, miệng khẽ gọi:
- Cảnh Phong.
Cẩm Tú nghe cô gọi, lập tức quay lưng lại nhìn , mắt trừng trừng nhìn cô vẻ tức giận. Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú ái ngại, cô xoay người một chút nghe Cảnh Phong nói.
- Đang ở đâu?
- Em…
Kiều Chinh còn chưa kịp đáp hết lời, Cảnh Phong đã nói:
- Đến nhà anh đi – Giọng Cảnh Phong chứa đầy sự mệt mỏi, giọng nói có chút đứt quảng giống như không còn sức, sau đó anh cúp máy khiến Kiều Chinh hoảng hốt lo lắng.
- A lô…Cảnh Phong….anh còn nghe em nói không?
Kiều Chinh vội vàng tắt điện thoại lao đi , nhưng cô bị Cẩm Tú giữ tay lại:
- Cảnh phong, anh ấy làm sao thế.
- Mình không biết – Kiều Chinh lắc đầu đáp.
- Mau nói cho mình biết – Cẩm Tú quắc mắt nạt lớn , tay xiết chặt tay Kiều Chinh.
Kiều Chinh bị đau, da tay cô vốn mỏng, lại trắng , bị cẩm Tú siết chặt, thì chẳng mấy chốc đã bị hằn đỏ đau đớn. Cô vội vàng giật tay mình ra khỏi tay Cẩm Tú, cô nhìn Cẩm Tú với ánh mắt ấm ức:
- Mình thật sự không biết mà. Anh ấy chỉ bảo mình đến nhà anh ấy mà thôi.
- Đến nhà anh ấy – Cẩm Tú choáng voáng lùi lại vài bước, cô xiết chặt tay, nhìn Kiều Chinh suy đoán. Cô không ngờ Cảnh Phong lại gọi cho Kiều Chinh, chẳng lẽ anh thật sự yêu Kiều Chinh hay sao?
- Dường như anh ấy không được khỏe, mình phải đến xem anh ấy thế nào – Kiều Chinh ái ngại lí nhí nói nhỏ.
- Mình đi cùng Chinh – Cẩm Tú hít một hơi thật sâu nói.
Khi cả hai đứng trước cửa cồng nhà Cảnh Phong, cổng nhà anh không khóa, hai người liền đi thẳng đến cửa nhà. Kiều...