*Danh ngôn tình yêu:
12:46 - 27/07/2015
thương lượng cuộc bắt cóc này với chúng.

Tên đầu trọc nhìn cô có chút ngạc nhiên, sao đó chậm rãi hỏi:

- Ba cô là ai?

- Ba tôi là tổng giám đốc Hoàng Sĩ Nghiêm của USP – Kiều Chinh nhìn thẳng hắn đáp.

- Hoàng Sĩ Nghiêm….- Tên đầu trọc lẩm bẩm như cố nhớ cái tên quen thuộc này, sau đó hắn ta phá ra cười sảng khoái, vô tay lên đùi nhìn bọn đàn em nói – Thật không ngờ chúng ta bắt được một con cá vàng lớn như thế….xem ra điều ước của chúng ta không chỉ có một mà thôi đâu – Hắn quay đầu nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt khoái trí khiến cô không khỏi rùng mình, chẳng khác nào mình đang ở trong miệng một con cá sấu đáng sợ vậy.

- Anh, vậy thì phải xử trí cô ta như thế nào ạ - Một tên đàn em bước đến nhìn tên đầu trọc hỏi.

- Tất nhiên là dụ Cảnh Phong đến trước, sau đó mới đòi tiền chuộc. Bây giờ tụi bây phải chăm sóc cô ta cho tốt đó, cô ta là mỏ vàng của chúng ta. Ba cô ấy là triệu phú đó, để chuộc con gái cưng về, chắc chắn ông ta chẳng ngại chi một khoản kha khá đâu.

“ Cảnh Phong”, Kiều Chinh giật nảy mình khi nghe nói đến hai chữ này, cô bị bắt cóc thì có liên quan gì đến anh ta.

- Các người vừa nói gì? Chuyện bắt cóc tôi có liên quan gì đến Cảnh Phong vậy – Kiều Chinh run run trong sửng sốt nhìn bọn chúng hỏi trong hơi thở đứt quản.

- Cô em, sở dĩ cô em bị bắt đến đây là vì thằng Cảnh Phong dám cả gan đắc tội với tụi anh – Tên đầu trọc nhìn cô cười đáp, ánh mắt cực kì gian xảo lóe lên tia nguy hiểm khiến người nhìn thấy không khỏi rùng mình sợ hãi. Những kẻ như hắn ta bụng dạ độc ác vô cùng, nếu đã xác định được mục tiêu chắc chắn bọn chúng không từ thủ đoạn hủy hoại.

- Các người bắt nhầm người rồi – Kiều Chinh nghĩ Cảnh Phong là người trong xã hội đen, nếu bọn chúng có ân oán với Cảnh Phong, và muốn bắt người để uy hiếp Cảnh Phong thì chắc chắn chúng đã nhầm lẫn giữa cô với Cẩm Tú. Nhưng Kiều Chinh chợt khựng lại ngay lập tức, nếu bọn chúng biết mình bắt nhầm người, chúng nhất định sẽ quay lại nhà cô bắt Cẩm Tú đi. Nếu mà phải gặp cảnh này thì thà để cô chịu, vì ít ra chúng sẽ tìm ba cô tống tiền, cô sẽ có cơ hội thoát được, còn Cẩm Tú, chắc chắn là sẽ rất nguy hiểm.

- Cái gì? Bắt nhầm? – Một tên đàn em cau mày quắt mắt nhìn Kiều Chinh quát lớn.

Kiều Chinh rụt người lại, cúi đầu không đáp, trốn tránh cái quắt mắt đe dọa của tên đó. Tên đầu trọc bèn lườm mắt nhìn tên đàn em, tên đàn em hoảng sợ vội cúi đầu đáp:

- Xin lỗi anh, em ….

- Đủ rồi, tránh qua một bên đi – Tên đầu trọc lạnh lùng gạt hắn sang một bên rồi nhìn Kiều Chinh nói – Yên tâm, tôi không nhầm lẫn giữ cô với bạn của cô đâu.

Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn hắn một cách khó hiểu, sau đó nói như phân minh:

- Các người bắt tôi cũng bằng thừa thôi. Tôi và cảnh Phong chỉ là quen biết bình thường thôi. Các người bắt tôi để dụ anh ấy đến, làm sao anh ấy chịu đến chứ. Xin hãy thả tôi ra, ba tôi nhất định sẽ trả tiền cho các người, các người cứ ra giá đi.

- Cô nghĩ chỉ vài lời như thế, thì có thể lừa được bọn tôi sao? Cảnh Phong hắn ta là loại người nào, bọn tôi hiểu rất rõ. Hắn ta là kẻ máu lạnh và tàn nhẫn, nếu không phải người của hắn, cô nghĩ hắn dám đắc tội với vị khách quý để bảo vệ cô hay sao?

Kiều Chinh ngây người, đầu cô chợt nhớ đêm mình đi quán bar, xém chút bị người ta cưỡng bức, là Cảnh Phong lúc đó ra tay cứu cô, nếu không thì cô đã bị tên đó làm nhục rồi. Không ngờ người đàn ông đó lại là khách quý của quán Bar. Hèn chi hắn ta lại được sử dụng phòng VIP như thế. Trong lòng bỗng dậy lên một xáo trộn khi nghĩ đến Cảnh Phong thà đắc tội với khách VIP để giúp cô. Tên khách đó có lẽ là oán hận Cảnh Phong lắm nên muốn trả thù anh . Nhưng nếu vì hành động đó mà khiến bọn chúng hiểu lầm bắt cô đến đây, lại dùng cô gây bất lợi cho Cảnh Phong, lòng cô bỗng ray rức vô cùng.

Kiều Chinh nhìn hắn ta khôn khéo nói:

- Chỉ vì tôi là bạn của em gái anh ấy thôi. Cảnh Phong chẳng qua vì nể mặt cô ấy mà giúp tôi thôi. Anh ấy sẽ không ngu ngốc mà vì tôi đâm đầu vào nguy hiểm thế này đâu? Các người không cần phí công lừa anh ấy đến cứu tôi đâu, hãy ra giá rồi gọi điện thoại cho ba mẹ tôi đi. Chuyện này càng được giải quyết sớm càng tốt, nếu không ba mẹ tôi sẽ báo cảnh sát, tới lúc cảnh sát vào cuộc, các người sẽ không thoát được đâu. Yên tâm, vì sự an toàn của tôi, ba mẹ tôi sẽ đưa tiền và không báo cảnh sát, nhưng nếu kéo dài, vì lo lắng, ba mẹ tôi sẽ báo cảnh sát đó.

Tên đầu trọc nghe mấy lời cô nói thì trầm mặc một chút vẻ lưỡng lự, suy nghĩ, nhưng hắn nhanh chóng nhìn cô mĩm cười đắc ý:

- Xem ra, cô chẳng thà mất tiền cũng không muốn Cảnh Phong xảy ra chuyện đúng không?

Kiều Chinh bị hắn nói đúng suy nghĩ thì tái mặt, cô cố gắng đáp:

- Không phải. Tôi chỉ là muốn được về nhà sớm mà thôi. Tôi nói rồi, tôi và anh ta không có quen biết gì hết, các người đừng nên làm mất thời gian nữa.

- Có quen biết hay không? Cô và Cảnh Phong có quan hệ gì, chúng ta cứ thử xem rồi biết – Tên đầu trọc lôi điện thoại của mình ra rồi bấm dãy số của Cảnh Phong.

Cảnh Phong ngồi trong dãy phòng vip lặng lẽ châm một điếu thuốc, trầm mặt, vẻ mặt lạnh lùng dưới làn khói thuốc bỗng trở nên cô đọc lặng lẽ vô cùng. Anh mắt anh trong suốt , qua làng khói mờ ảo chẳng khác nào mặt hồ phẳng lặng.
- Anh Phong, ngày mai chúng ta lại trở lại đó, nhân cơ hội nhà đó chẳng có ai, chúng ta đền tìm xem bí mật làm ăn phi pháp của hắn ta – Thái nhìn Cảnh Phong đề nghị.

- Không nên – Hải lắc đầu , vươn tay cầm chai rượu rót ra 3 cái ly được bày sẵn trên bàn. Màu rượu vang đỏ được rót vào ba chiếc ly thủy tinh trong suốt in rõ được mặt người trên đó. Hải thấy rõ được ánh mắt của Cảnh Phong trên đó, rót xong, Hải nhìn Thái phân tích – Hiện giờ bọn cảnh sát chắc chắn sẽ mai phục ở quanh nhà, bọn họ chờ xem có ai lảng vãng quanh nhà nghe ngóng hay không? Nếu chúng ta đến đó, chắc chắn, cảnh sát sẽ chú ý. Lần trước mình thấy tên cảnh sát đó chú ý đến cậu dữ lắm – Sau đó Hải nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong – Em nói đúng không?

Cảnh Phong chỉ khẽ chớp mắt đồng tình chứ không nói.

- Mặc xác cái tên khốn đó – Thái nghe xong bực bội nói , nhưng anh nghe xong cũng không phản đối ý kiến của Hải, quay sang cảnh Phong trách - Anh, lúc đó anh vội vàng quá, nếu anh đừng bảo Cẩm Tú gọi điện thoại cho công an thì giờ này chúng ta đã có thể thoải mái mà tìm hiểu chuyện làm ăn của tên cáo già đó rồi.

- Cậy đúng là chẳng biết gì hết. Anh Phong vì nghĩ cho Cẩm Tú thôi, Kiều Chinh bị bắt lâu như vậy mà Cẩm Tú không báo công an ngay, cô ấy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là thủ phạm ngay. Bọn cảnh sát bình thường làm ăn lề mề, gọi hoài mới tới, vậy mà lần này đến nhanh như vậy. Xem ra tên cáo già này khá thân thiết với mất tên cớm lớn – Hải trầm tĩnh phân tích những suy nghĩ của Cảnh Phong.

- Bỏ đi,...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
XtGem Forum catalog