*Danh ngôn tình yêu:
12:42 - 27/07/2015
br/>
Liên Liên ra vẻ "cậu đã phí nửa đời người" mà cảm thán: "Ai da! Nói thật lòng, anh ta đứng lên bục giảng một phát, đó thực sự là gây họa... Không biết hiệu trưởng đại học T nghĩ gì nữa, trước khi thông báo tuyển dụng anh ta cũng không chịu phỏng vấn một chút. Trường chúng ta tỉ lệ nam nữ vốn đã mất cân đối, con mắt nữ sinh đều đặt cao hơn đỉnh đầu, lúc này còn gặp phải Dương Lam Hàng, liệu còn chịu để mắt đến đàn ông khác sao?"

"Theo tớ thấy, trường để cho anh ta đứng lớp cũng không việc gì, một tuần chỉ có hai lần lên lớp chứ mấy. Nhưng trường mình sao lại có thể cho phép anh ta đi hướng dẫn nữ sinh viên, tớ một tuần phải gặp anh ta mười bốn lần, mỗi lần tám tiếng! Mắt thẩm mỹ của tớ cho dù có kém hơn nữa cũng sẽ có lúc thấy anh ta thuận mắt!"

"Lăng Lăng, một tuần chỉ có bảy ngày..."

"Thậm chí ngủ mơ cũng thấy nữa!"

Liên Liên vừa nghe, lập tức phát hỏa. "Bạch Lăng Lăng! Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị anh ta bức điên luôn."

"Tớ biết!"

——————

0 Khu vực đốt lửa báo hiệu trên Vạn Lý Trường Thành.



Chương 41


Hiện giờ Lăng Lăng đã muốn điên rồi. Mỗi ngày gặp anh trái tim cô run rẩy đến mức muốn co giật, nhưng không thấy anh thì lòng dạ bất an. Anh cười, cô ngốc nghếch cười theo, anh nhíu mày, cô cũng theo đó mà đau lòng.

Anh "trong lúc vô ý" chạm vào tay cô... Giả sử anh nắm tay cô nửa giờ không buông, có thể gọi là "vô ý" sao.

Lăng Lăng cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ bé vô cùng thê thảm, sáng hôm qua, Dương Lam Hàng dạy cô sử dụng một loại thiết bị mới, tay cầm tay chỉ, vừa kiên nhẫn, vừa dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp ủ ấm đôi tay lạnh lẽo của cô, bị đụng chạm khiến tim cô đập nhanh, chỉ lo đoán xem anh rốt cuộc là hữu ý hay vô tình, còn lời anh nói một chữ cũng không nghe vô...

Kết quả, đến chiều bi kịch liền xảy ra, cô tự làm bỏng tay mình đến ứa máu, đau đớn như kim đâm vào ngực...

Nếu cứ thế này, cô chưa học xong tiến sĩ chắc đã thành liệt sĩ!

"Lăng Lăng, tớ thấy cậu đừng học tiến sĩ nữa, năm nay tình hình xin việc của thạc sĩ cũng tốt lắm, cậu đi tìm việc làm quách đi."

Nhắc tới tìm việc, Lăng Lăng lại một hồi cảm thán, cô không phải không nghĩ tới.

Một hôm, cô xem poster quảng cáo, thấy có một công ty điện rất gần nhà mình đến thông báo tuyển dụng. Căn cứ vào giới thiệu trên poster, công ty đó trước kia là một xí nghiệp nhỏ do gia đình quản lý, chủ yếu cung cấp hàng hóa cho một vài công ty lớn, lợi nhận vô cùng cao. Vài năm nay cùng với sự phát triển của nhanh chóng của ngành điện tử, ô tô, sự nghiệp của công ty cũng lên như diều gặp gió. Phạm vi kinh doanh của công ty dần mở rộng, bắt đầu tự mình nghiên cứu một số hộp điều khiển điện, quy trình tự động hóa bằng điện, tất nhiên cũng dính líu tới nghiệp vụ bảo trì, lắp đặt.

Lần này họ mới triển khai một dự án về robot, đặc biệt phái trưởng phòng kỹ thuật đến đại học T thông báo tuyển dụng một vài nhân viên, ưu tiên xem xét những người biết lập trình NC0 và lập trình máy tính.

Bậc đại học Lăng Lăng học về điện, lập trình NC học khá tốt, sau đó lại học thêm bằng hai về Tin học, tuy không thể nói là tinh thông lập trình máy tính, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy hứng thú. Hơn nữa đãi ngộ rất được, lại ở gần nhà, cô khi ấy nổi hứng bốc đồng, chạy tới hiệu photocopy viết qua loa một cái sơ yếu lý lịch, cùng Liên Liên đi nghe giới thiệu, nhưng vừa đem sơ yếu lý lịch nộp cho một anh trẻ tuổi đẹp trai trong đó, cô lập tức hối hận.

Nhỡ đâu người ta thực sự muốn mình, cô quay về biết phải ăn nói ra sao với Dương Lam Hàng đây, vừa nghĩ đến anh có thể sẽ tức giận, Lăng Lăng liều mình đem sơ yếu lý lịch cướp về từ trong tay người ta.

Anh đẹp trai trẻ tuổi nhìn cô đầy hiếu kỳ.

"Thực xin lỗi anh! Ngại quá!" Cô kiên trì giải thích với người đó. "Điều kiện của em không tốt, không muốn làm mất thời gian của anh ạ!"

...

"Lăng Lăng." Tay Liên Liên phẩy phẩy trước mặt Lăng Lăng, lấy lại sự chú ý của cô. "Cậu không thể cứ tiếp tục thế này..."

"Tớ biết!"

Cô không nên yêu hai người đàn ông cùng lúc, lại càng không nên dứt bỏ mối tình qua mạng suốt năm năm trời, mặt khác, không nên để cho bản thân chìm đắm trong sự quyến rũ của Dương Lam Hàng.

Phải làm sao mới đúng đây?

Cô muốn thẳng thắn mọi chuyện với anh, nhưng lại sợ làm tổn thương anh, làm tổn thương năm năm chờ đợi và trả giá của anh.

Cô muốn quên Dương Lam Hàng, nhưng khi nhìn thấy anh thì tình cảm lại không thể tự động kiểm soát.

"Liên Liên, dạo này còn có công ty nào tốt không?" Đau dài không bằng đau ngắn, cô phải một đao đoạn tuyệt, cắt đứt nhanh chóng với Dương Lam Hàng.

"Tớ nhớ công ty điện kia còn hai vị trí lập trình viên tự động hóa chưa được quyết định, người phụ trách vẫn đang xem xét, cậu có muốn thử không?"

"Chính là cái công ty lần trước mình đi đó hả?"

"Đúng rồi! Tớ có thông tin liên hệ của trưởng phòng Trình, nếu cậu muốn đi, tớ sẽ giới thiệu cậu."

"Để tớ nghĩ đã nghĩ đã!"

Liên Liên vừa nghe nói cô tính tìm việc làm, cặp mắt đen lúng liếng sáng lên lấp lánh: "Đừng có nghĩ nữa! Tối nay tớ lập tức gọi điện cho trưởng phòng Trình giới thiệu cậu!"

Không phải Liên Liên nhiều chuyện, nhưng cô thực sự không thể chịu nổi đứng nhìn Lăng Lăng tiếp tục hủy hoại chính mình.

Năm đó khi Lăng Lăng mê muội "anh bạn khoa học gia", hai người cách xa vạn dặm, cô cùng lắm chỉ thỉnh thoảng ngẩn người, đầu óc lơ đễnh một chút, không có ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.

Hiện giờ, cô yêu phải Dương Lam Hàng, hai người sớm chiều gặp nhau, đến thần tiên cũng không khống chế được mình nha!

Ban ngày Lăng Lăng ở trước mặt Dương Lam Hàng phải cố sống cố chết đè nén bản thân, ban đêm không ngủ được, đến phòng tự học điên cuồng học bài.

Một tháng nay, cô gầy xọp đi, sói nhìn thấy cũng muốn khóc luôn!

Thế này vẫn chưa ăn thua. Cô gần đây hễ lên mạng nhìn thấy "anh bạn khoa học gia" của mình, liền ôm laptop khóc thầm.

Liên Liên biết, trong lòng cô khổ sở, khổ vì cảm thấy có lỗi và tự trách đối với người đó, khổ vì không thể dứt bỏ một phần tình cảm khắc cốt ghi tâm này.

Không ai trách cứ cô, vì thế cô càng đi trách cứ chính mình!

***

Ăn cơm xong, Lăng Lăng quay về phòng ngủ, chần chừ trong giây lát rồi mở máy tính lên.

QQ vừa đăng nhập, ava đầu hói nhỏ kích động nhấp nháy không ngừng.

Vĩnh viễn có xa không: "Em có đó không?"

Chịu đựng tay đau, Lăng Lăng dùng hai ngón tay chậm chạp gõ lên bàn phím, hai chữ "Em có." còn chưa đánh xong, trên màn hình lại xuất hiện tin nhắn.

Vĩnh viễn c...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online
Teya Salat