12:42 - 27/07/2015
a em không quan trọng..."Bạch Lăng Lăng: "Em muốn xem mặt anh, chúng ta mở webcam đi."
Vĩnh viễn có xa không: "Anh ở đây không có camera. Nếu em thật sự muốn thấy anh, chúng ta có thể gặp nhau."
Bạch Lăng Lăng: "Bao giờ?"
Vĩnh viễn có xa không: "Vì sao em muốn gặp anh?"
Bạch Lăng Lăng: "Em nói anh biết một bí mật nhé, em đã thích anh từ lâu rồi!"
Không có trả lời.
Bạch Lăng Lăng: "Anh có thích em không? Nếu có anh về nước đi."
Không có trả lời.
Bạch Lăng Lăng: "Chỉ cần anh về nước, em sẽ làm bạn gái của anh, cho dù bề ngoài anh có như thế nào đi nữa, cho dù anh là loại người gì, em đều chấp nhận anh..."
Vẫn không trả lời.
"Trần Liên Liên!" Lăng Lăng hét to, chụp lấy hai tay cô bạn vẫn còn đang muốn đánh chữ: "Cậu muốn làm gì vậy hả?"
"Đã chat chit với nhau nhiều năm như vậy, cậu không mệt thì tớ cũng mệt thay cậu! Muốn nói gì thì trực tiếp nói, kết thúc rõ ràng!"
Lăng Lăng ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
Lời đã nói chính là bát nước hắt đi không thể thu lại được, cô đành chờ đợi câu trả lời của anh. Trên máy tính mãi không có hồi âm, tim Lăng Lăng đập mạnh, thậm chí quên cả thở.
Trên màn hình rốt cuộc cũng hiện lên một hàng chữ, cô tiến lại gần xem.
Vĩnh viễn có xa không: "Bạn không phải Bạch Lăng Lăng!"
"Làm sao anh đoán được?" Cô hỏi.
Vĩnh viễn có xa không: "Cô ấy sẽ không nói như thế..."
Anh hiểu cô đến vậy, cũng giống như cô hiểu anh.
"Em là bạn của bạn ấy, tên Liên Liên."
Vĩnh viễn có xa không: "Chào em, anh thường nghe Lăng Lăng nhắc đến em, cô ấy nói em là bạn tốt nhất của cô ấy..."
"Xin lỗi, em không cố ý gạt anh. Em chỉ đùa với anh một chút thôi."
Vĩnh viễn có xa không: "Không sao!"
...
Liên Liên tức đến dậm chân: "Tớ thật là bị cậu chọc cho tức chết rồi!"
Lăng Lăng cười nói với cô: "Thực ra tớ đã sớm hỏi thử, anh ấy nói anh ấy chỉ coi mình là bạn của tớ..."
"Anh ta là bạn của cậu? Vậy còn cậu? Cậu nên cho anh ta biết cậu thích anh ta, chứ cứ không rõ ràng, mập mà mập mờ thế này, cậu định làm cái gì vậy hả!"
"Lỡ đâu anh ấy từ chối thì bọn tớ ngay cả làm bạn bè cũng không được..."
"Nhỡ đâu anh ta đồng ý thì sao?" Liên Liên hỏi cô.
"Anh ấy sẽ từ bỏ tất cả ở Mỹ."
"Cậu không muốn anh ta từ bỏ sao? Cậu không đáng để anh ta từ bỏ à?!"
"Tất nhiên là tớ muốn! Nhưng tớ không đáng!"
"Cậu! Cậu làm tớ tức muốn chết!" Liên Liên cầm quạt vừa phe phẩy vừa đi tới đi lui trong phòng."Cậu vì anh ta mà lãng phí năm năm, cậu còn mấy cái năm năm để lãng phí nữa đây?"
Lăng Lăng cười rót cho bạn ly nước, đưa đến trước mặt cô. "Tớ không chờ anh ấy, chỉ là chưa gặp được người đàn ông nào khiến tớ rung động thôi."
"Cậu, cậu đừng có lừa mình dối người nữa!"
...
Chấm dứt suy nghĩ, Lăng Lăng thấy màn hình máy tính lại hiện lên tin nhắn:
"Em đúng là Bạch Lăng Lăng à?"
Cô nghiêm chỉnh giải thích: "Bảo hành cho đổi cho trả! Nếu không, giả một bồi thường mười!"
"Anh hơi hơi hi vọng em là giả."
"Anh mơ đi!" Lăng Lăng cười đánh chữ.
"A! Đúng là em rồi!" Anh nói: "Có thể tiếp tục chủ đề vừa rồi."
Vừa nãy nói đến đoạn nào rồi. Lăng Lăng mở lại nhật ký trò chuyện, à, đang nói Dương Lam Hàng rất quan tâm tới cô.
"Anh nói xem vì sao anh ta lại tốt với em như vậy?" Cô nghiêm túc hỏi.
"Anh ta muốn cưới em!"
"Gì?" Lăng Lăng trừng mắt nhìn máy tính. "Đừng có giỡn, em với anh đang nói chuyện nghiêm túc nha. Liệu có phải anh ta vì chuyện em bị muộn tốt nghiệp mà cảm thấy áy náy, cho nên muốn bù đắp thiếu sót của mình không?" Cô cảm thấy lời giải thích này là hợp lý nhất.
"Anh ta thích em từ lâu rồi!"
"Anh mà nói linh tinh nữa em nghỉ chơi với anh!"
"..."
Bỗng nhiên, trên trang tin QQ nhảy ra một tin quảng cáo: "Nhân Ngày Nhà Giáo0, bạn muốn tặng quà thật ý nghĩa cho thầy cô giáo của mình ư?"
Lăng Lăng đọc qua mới sực nhớ hai ngày nữa là đến Ngày Nhà Giáo. Có lẽ cô nên tặng Dương Lam Hàng chút gì đó để cảm ơn.
Cô nên tặng Dương Lam Hàng cái gì giờ?
"Hey! Sắp đến ngày nhà giáo rồi, anh nói em nên tặng quà cho sếp đúng không?"
Vĩnh viễn có xa không: "Tốt lắm!"
"Anh bảo em tặng cái gì được đây?"
"Anh nghĩ, bất kể em tặng cái gì anh ta cũng đều thích..."
Cô lao tâm khổ tứ suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe sáng: "Cà-vạt được không?"
"Cà-vạt?" Vĩnh viễn có xa không: "Tại sao lại muốn tặng cà-vạt?"
"Em chưa bao giờ thấy Dương Lam Hàng đeo cà-vạt, có thể anh ta không có..."
"..."
"Tặng cà-vạt được không vậy?"
"Anh nói rồi, em tặng cái gì anh ta cũng thích hết."
"Hứ! Trả lời có lệ! Không thèm hỏi anh nữa!"
"..."
Lăng Lăng quay đầu hỏi bạn cùng phòng: "Tiểu Úc, cà-vạt hiệu nào tốt?"
"Sao tự nhiên muốn mua cà-vạt?" Quan Tiểu Úc đang đọc tiểu thuyết khó hiểu hỏi.
"Sắp tới Ngày Nhà Giáo rồi, tớ định tặng sếp một cái cà-vạt."
"Giorgio Armani đi, phong cách thiết kế của Giorgio Armani dành cho nam giới rất trang nhã, rất thích hợp với sếp cậu."
Lăng Lăng lên Baidu tìm một cái liền hoảng sợ nhảy dựng.
"Có cái cà-vạt mà giá đến bốn chữ số!" Cô kịch liệt lắc đầu: "Tặng anh ta... Tớ vẫn nên xem qua hàng nhái chất lượng cao trên Taobao thôi."
"Cậu không lầm đấy chứ."
"Không sao, dù gì đeo lên người anh ta, người khác đều sẽ nghĩ là đồ thật... Hàng nhái có hơn hai trăm tệ, a! Còn có cái giá hai mươi này, lấy cái này đi."
"Vấn đề là sếp của cậu có thể nhận ra."
Lời của Quan Tiểu Úc nghe ra cũng có lý.
"Cũng đúng! Vậy tặng anh ta cái hơn hai trăm này, nhìn cũng hơi giống đồ thật."
"Tớ nghĩ Dương Lam Hàng chắc chắn sẽ bị cậu chọc cho tức chết!"
"Không đâu, anh ta hiền lắm!"
...
Lăng Lăng vừa định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Tiếu Tiếu đẩy cửa đi vào, kích động la to: "Lăng Lăng, cậu nghe nói chưa, ngoài quảng trường lớn có khu mua sắm hàng hiệu mai khai trương đó, không những giảm giá ba mươi phần trăm toàn bộ..."
Lăng Lăng vội vàng đóng khung chat QQ, nghe bạn nói tiếp.
"Mà còn có Lý Phi Phi đến quảng cáo, tổ chức ký tên miễn phí."
"Lý Phi Phi?" Lăng Lăng vừa nghe đến cái tên này, trong đầu lập tức nhớ tới một người khác. Gần đây chẳng hi...