12:42 - 27/07/2015
nhận em... Để em ở bên thầy, cho dù phải im lặng đối mặt nhau, chỉ cần mỗi ngày chỉ được nhìn thoáng qua thầy một cái... Như thế em đã cảm thấy mãn nguyện rồi!""Thầy Dương biểu hiện thế nào?" Kiều Kiều hỏi.
Lăng Lăng hớp một ngụm trà. "Các cậu đoán xem?"
"Có phải thầy Dương bị dọa mặt mày tái mét không?" Có bạn đáp.
"Thầy Dương nhất định bị cậu làm cho sốc chết! Tiếc quá, tớ không được xem dáng vẻ bị sét đánh trúng của anh ta!
"Thầy Dương bình tĩnh như vậy, chắc chắn không bị thất thố đâu!" Tiếu Tiếu chắp hai tay, vẻ mặt sùng bái nói: "Anh ta sẽ nói: Rất xin lỗi! Tôi không thể làm thế... Để em sau này không còn suy nghĩ lung tung, tôi sẽ không hướng dẫn đề tài tốt nghiệp của em nữa."
Kiều Kiều lắc đầu: "Thầy Dương từ Mỹ về, anh ta nhất định nói: "Cảm ơn em đã coi trọng tôi, đây là vinh hạnh của tôi! Tuy nhiên, em nên lựa chọn một người đàn ông thích hợp với em hơn."
"Sai rồi! Anh ta nói..." Lăng Lăng ngồi thẳng, đằng hắng giọng, bắt chước ngữ điệu của Dương Lam Hàng: "Anh ta nói: Nếu em yêu tôi đến mức không thể tự kiềm chế, từng giờ từng phút đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em một cơ hội... để em làm bạn gái của tôi!"
"Hả!!!" Trăm miệng một lời cùng hét lên.
Lăng Lăng hoàn toàn có thể thấy được bóng dáng chính mình khi đó qua dáng vẻ hoảng sợ của các bạn gái, cũng đập đầu ngưỡng mộ sâu sắc năng lực dọa người của Dương Lam Hàng.
Cô thản nhiên bổ sung một câu: "À, đúng rồi, anh ta còn nói, phải lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao."
"Lăng Lăng, đừng làm loạn nữa!" Có bạn nói.
"Tớ không tin đâu."
Lô Thanh bĩu môi, ra vẻ không tin được.
Tiếu Tiếu bước tới lấy tay xỉa xỉa vào trán cô: "Nha đầu chết tiệt kia! Bớt tự đa tình chút đi. Theo tớ thấy, nhất định cậu không có gan tỏ tình!"
"Tớ thề, tớ nói thật đó!"
Đúng lúc này, người nào đó rất phối hợp mà gọi điện tới. Mọi người vừa nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hai chữ "Thầy Dương", vội vàng châu đầu lại nghe.
"Thầy Dương, thầy tìm em có việc gì ạ?"
Giọng Dương Lam Hàng nghe dịu dàng bất thường: "Buổi tối em có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn cơm!"
"Em... buổi tối em có một thí nghiệm ạ."
"Dù sao cũng phải đi ăn tối, năm giờ tôi đến đón em." Thế này chẳng phải quan tâm săn sóc quá sao.
Nếu những lời này thốt ra từ miệng người đàn ông khác, Lăng Lăng tuyệt đối nghi ngờ đối phương thầm thương trộm nhớ mình.
Nhưng mà những lời đó lại xuất phát từ miệng của cái người phẩm chất thanh cao là "thầy Dương" kia, cô mặc dù còn yêu bản thân hơn cả Trịnh Minh Hạo nhưng cũng không dám tưởng tượng Dương Lam Hàng thầm thương trộm nhớ cô!
"Nhưng mà..."
Cô đang định từ chối thì Dương Lam Hàng nói: "Tôi muốn cùng em nói chuyện ở lại trường..."
"Dạ vâng, thầy không cần đón em đâu, năm giờ em sẽ đến phòng thí nghiệm chờ thầy."
"Được rồi..."
Cúp điện thoại, Lăng Lăng nhìn mấy bạn nữ đang thất kinh, cười gượng hai tiếng: "Không phải như các cậu nghĩ đâu."
"Ở lại trường?" Tiếu Tiếu nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá quần áo cùng trang điểm khiêu gợi của cô. "Lăng Lăng, không phải cậu không giữ được mình đấy chứ?"
Không giữ được mình?!
Lăng Lăng cứng họng mặt đỏ tai hồng: "Tớ mà là loại người đó sao!"
Tiếu Tiếu gật gật đầu, nói: "Tớ càng tin tưởng thầy Dương không phải loại người như vậy!"
Thấy mọi người thực sự có chút hiểu lầm, Lăng Lăng đành phải khai thật: "Thực tế là, anh ta nhận ra tớ không muốn theo anh ta học tiến sĩ, lấy chuyện ở lại trường ra làm mồi để đàm phán với tớ, tớ vì ở lại trường nên đành phải đem tuổi thanh xuân của mình dâng hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Trung Quốc..."
Kiều Kiều xoa xoa cằm dưới nhìn cô, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ: "Tại sao thầy Dương nhất quyết muốn cậu học tiến sĩ?"
Lăng Lăng thấy Lô Thanh khinh khỉnh trừng mắt liếc mình một cái, mơ hồ cảm thấy có chút lạnh lùng, đành xấu hổ cười cười: "Có thể là do tớ quen thuộc với đề tài của anh ta hơn."
Ngoài điều này ra, cô quả thực không tìm được lý do nào chính đáng hơn!
Chương 29
Trailer
[Dưới đây chỉ chiếu trích đoạn, không phải toàn bộ phim!">
Action 1
Lăng Lăng không dám nhìn thẳng vào Dương Lam Hàng, liếc mắt một cái cũng không dám. "Thầy Dương, em không muốn học tiến sĩ với thầy, em xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi, em đã phụ sự kỳ vọng của thầy!"
"Vì sao?"
"Bởi vì..." Cô cầm ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch cả ly "Ngũ Lương Dịch"0. Vị cay xè làm tê liệt nỗi thống khổ trong cô, cũng mang đến cho cô dũng khí.
"Em thích thầy. Mỗi ngày em đều muốn nhìn thấy thầy, từng phút từng giây đều muốn, em... sợ càng lún càng sâu, sẽ không tự khống chế được bản thân... Vì vậy, em xin thầy, hãy cho em tốt nghiệp đi."
Dương Lam Hàng nhìn cô, giọng nói cứng rắn lạnh lẽo. "Nếu em thực sự muốn tốt nghiệp, tôi có thể tôn trọng lựa chọn của em. Em không cần dùng đến cách này."
"Em..."
Lăng Lăng không dám nhìn anh, giọng nói của anh sắc bén như lưỡi dao, rạch một nhát thật sâu lên lồng ngực rỉ máu của cô.
"Em muốn tốt nghiệp, có thể! Hãy cho tôi biết lý do thực sự."
Lý do thực sự? Anh còn muốn lý do thực sự nào nữa đây?
Yêu phải thầy giáo của mình, lời nói vô liêm sỉ như vậy cô cũng đã nói ra rồi, chính là không muốn lừa gạt anh.
Thế nhưng, anh lại không tin tưởng.
"Em không lừa thầy, em nói thật lòng. Em sợ nhìn thấy thầy, thậm chí nghe thấy tên của thầy cũng sợ hãi..."
Giọng nói Dương Lam Hàng âm trầm đáng sợ. "Em ngẩng đầu lên, nhìn tôi!"
Lăng Lăng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, nghĩ đến sắp tới sẽ không còn được nhìn thấy khuôn mặt này nữa, cô hoàn toàn có thể lường trước những ngày về sau sẽ gian nan khổ sở biết bao nhiêu.
Nhưng mà cô phải vượt qua, nhất định phải vượt qua...
"Sợ tôi? Bởi vì em không thể chịu nổi sự nghiêm khắc và trách mắng nặng nề của tôi? Hay là do vị trưởng phòng công ty điện trẻ tuổi đầy hứa hẹn kia coi trọng em, dùng mức lương cao tám ngàn tệ muốn em tới làm trong bộ phận của anh ta?"
Lăng Lăng hoảng sợ nhìn Dương Lam Hàng, lẽ ra cô sớm nên biết việc này không thể gạt anh, dù sao, anh cũng là thầy của cô, thông báo tuyển dụng nhân viên dĩ nhiên anh phải nắm rõ.
Cô thật khờ! Cô lại làm việc ngu ngốc rồi!
"Em xin lỗi!"
Cô nhìn thấy trong ánh mắt của Dương Lam Hàng nỗi đau đớn cùng thất vọng ...