The Soda Pop
*Danh ngôn tình yêu:
12:42 - 27/07/2015
>Điện thoại réo ba đợt, Lăng Lăng rốt cuộc đành đầu hàng mà nhận điện.

"Alô! Sinh nhật vui vẻ!" Giọng nói trong trẻo cùng khuôn mặt u sầu hoàn toàn không ăn nhập với nhau chút nào.

"Cảm ơn!" Một giọng nam sang sảng trong điện thoại nói: "Anh cố ý về để bắt em mời cơm anh đấy."

"Hả?!" Rõ ràng Lăng Lăng rất kinh ngạc, vội vàng ngồi thẳng dậy. "Anh đã về rồi sao?"

"Anh đang trên đường từ sân bay về đại học T, đừng xúc động quá, chủ yếu anh vẫn nhớ một chầu ở Shangri-la0 mà em đã đồng ý mời anh."

"Em không có tiền" Lăng Lăng cự tuyệt thẳng thừng.

"Vậy đến căn-tin trường đi, anh là người dễ tính, một tô mì trường thọ là được rồi."

"Căn-tin? Theo anh đến căn-tin ăn, sau này em lấy chồng sao nổi!"

"Em yên tâm, nếu em ở giá anh sẽ chịu trách nhiệm."

"Em thà cả đời ở vậy chat QQ."

"Bạch Lăng Lăng! Em được lắm!"

Tiểu Úc cố nén cười, quay lại ngồi trên ghế. Chẳng trách không có chàng nào dám cùng Lăng Lăng nhập nhằng không rõ, phương thức cự tuyệt độc ác như vậy, nếu đổi lại là người tâm lý yếu chắc đã muốn treo cổ tự sát, còn tâm lý tốt thì cũng phải đóng cửa tự kỷ hơn nửa tháng.

"..."

"..."

Cuộc trò chuyện lâm vào thế trầm mặc ngượng ngùng.

Lăng Lăm yên lặng refresh chữ ký của bạn bè trên QQ, refresh hết lần này đến lần khác – Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang!

Sau ba mươi giây yên lặng, giọng nói trong điện thoại cất lên với vẻ bất đắc dĩ: "Mỳ thịt bò California được không?"

"Mỳ kéo Lan Châu đi."

"Được rồi, vậy nửa tiếng nữa anh đợi em dưới lầu ký túc xá."

Cúp điện thoại, Lăng Lăng lập tức lục túi, nhanh chóng lấy ra một tờ quảng cáo của tiệm bánh ngọt.

Cô gọi theo số điện thoại trên tờ rơi.

"Tiệm bánh ngọt phải không? Tôi muốn đặt một chiếc bánh sinh nhật, nửa tiếng nữa mang tới được không? Phòng A918, khu nhà trọ số 12, đại học T. À, nhất quyết không được vẽ hình hoa hồng, hình tim gì lên bánh đâu nhé. Lời chúc thì ghi: Chúc mừng sinh nhật Minh Hạo..."

Minh Hạo ư?!

Tiểu Úc đứng bật dậy: "Đừng nói Trịnh Minh Hạo nha!"

Lăng Lăng rõ ràng bị cô dọa hết hồn, điện thoại mém rơi xuống đất: "Cậu biết anh ấy hả?"

Cô có thể không biết sao?

Cô nàng Trương Tâm Di bạn cùng phòng với Tiểu Úc thời đại học mê anh ta như điếu đổ, suốt ngày tụng hai chữ Minh Hạo trên môi.

Quá khứ "huy hoàng" của anh ta cô nghe qua không dưới mười lần, có thể kể ra vanh vách.

*********

Mười bảy tuổi đỗ thủ khoa ngành Tin học đại học T.

Kỳ thi đầu tiên năm nhất, anh ta đứng đầu cả khoa, từ dưới lên. Anh ta thi trượt tất cả các môn, nếu không nhờ gia đình chạy chọt, anh ta đã có thể bị đuổi học, tước bằng.

Năm hai, thành tích có khá hơn, nghe nói là do thầy giám thị nể mặt, trên bàn anh ta thả ít nhất năm bài thi của người khác mà giám thị vẫn vờ như không thấy. Ban đầu cứ tưởng anh ta có thể bình yên qua năm hai, nhưng vào cuối kỳ thi anh ta cùng bạn bè tụ tập đánh bạc trong phòng ngủ bị hội sinh viên bắt được, do thái độ anh ta không tốt, bị báo lên khoa, cảnh cáo trước toàn trường.

Năm ba, anh ta bắt đầu ham mê lên mạng, ngày ngày đều lướt web, anh ta được trưởng khoa Tin học tuyên dương trong đại hội thường niên bởi cuối cùng gã cũng học được cách tu tâm dưỡng tính, khiến cho giáo viên toàn khoa thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ cuối học kỳ, vì tội đánh trọng tài đánh đến mức phải nhập viện trên sân bóng nên bị giữ lại trường để kiểm điểm. Nếu không nhờ vị lãnh đạo cấp cao nào đó trong trường nói cho anh ta thêm một cơ hội thì anh ta đừng hòng nghĩ tới chuyện lấy được bằng tốt nghiệp.

Học kỳ một năm tư, anh ta bỗng dưng lao vào học làm trang web, còn thay đổi hoàn toàn, trái ngược hẳn với tác phong bê bối thường ngày, chẳng những khổ công học tập để thi cử, còn làm việc không lương cho một công ty cung cấp mạng.

Nghiên cứu sinh năm nhất, anh ta cùng bạn thân chí cốt Uông Đào hợp tác thành lập văn phòng riêng lấy tên Minh Đào, lôi kéo toàn bộ cao thủ trong trường tham gia lập trình web, tiếp nhận các dự án. Ngay cả trang web của trường cũng do văn phòng bọn họ thiết kế và bảo trì, sinh viên toàn trường đều mải mê tán chuyện tối ngày trên diễn đàn BBS do anh ta thành lập và quản lý.

Quan trọng nhất là, nghe nói anh ta vô cùng đẹp trai, lạnh lùng hết sức, nổi tiếng một thời ở đại học T, rất nhiều người đẹp cỡ hoa hậu trong trường đều vây quanh anh ta, tiếng tim vỡ không ngớt.

Tâm Di, hoa hậu giảng đường được toàn trường bình chọn, là một trong số đó, thậm chí nàng còn vì Trịnh Minh Hạo mà bỏ qua cơ hội học lên thẳng thạc sĩ, nhảy qua thi nghiên cứu sinh ngành Tin học, ai ngờ cô ấy vừa thi xong thì Trịnh Minh Hạo đột nhiên tạm nghỉ học, ra ngoài tự mình thành lập công ty mạng, hại Tâm Di giam mình trong phòng ngủ khóc lóc suốt bảy ngày.

Khi đó Tiểu Úc khuyên Tâm Di: "Khóc gì chứ, cũng chỉ là tạm nghỉ học thôi, cùng lắm thì cậu cũng bảo lưu, chạy đến công ty anh ta làm loạn lên là được."

Cô ấy hỏi lại: "Cậu có biết vì sao anh ấy nghỉ học không? Anh ấy đánh nhau với Uông Đào, bạn thân nhất của ảnh."

Cô hỏi: "Chuyện là thế nào?"

"Vì một cô gái!"

Khi ấy Tiểu Úc nhìn Tâm Di khóc lóc như mưa, trong lòng thầm cảm thán: "Hỏi thế gian tình là gì, là đồ bỏ!"

Cô thà chạy rông tự do tự tại trên sa mạc Sahara, chứ không cần cuộc sống bị chôn vùi bởi thứ tình yêu đáng sợ này!

Sau đó, Tâm Di tìm cách đi nghe ngóng từ bạn cùng phòng của Uông Đào mới hay một tin nội bộ, cái cô nữ sinh kia tên Bạch Lăng Lăng, là bạn gái của Uông Đào.

——————

0 Avatar = hình đại diện.
0 Shangri-la: tên một hệ thống khách sạn và khu nghỉ dưỡng cao cấp.



Chương 2


Sau một lúc thất thần, Tiểu Úc nhìn thấy Lăng Lăng đem một chiếc váy màu trắng trông vô cùng ngây thơ trong sáng cất lại vào tủ quần áo, lôi ra một chiếc váy ngắn kiểu Hàn Quốc khá mô-đen, so sánh dài ngắn rồi lại cho vào tủ. Thấy cô lại tiếp tục chọn một chiếc váy hết sức nữ tính soi soi gương, Tiểu Úc thật tình khen ngợi: "Không cần chọn đâu, cậu mặc bộ nào cũng hút hồn hết."

Ai ngờ vừa nghe xong câu này, Lăng Lăng liền cất váy, lục ra dưới đáy tủ một chiếc quần jeans dày cộm cùng một chiếc áo thun T-shirt...

Tiểu Úc bỗng dưng cảm thấy hơi nóng, liếc nhìn qua nhiệt kế, hai mươi bảy độ a!

Càng làm cho cô choáng hơn là sau lưng áo thun in logo trường đại học T to oành đỏ chói!!!

Tiểu Úc quệt mồ hôi lạnh trên trán, nhớ tới cảnh mỗi lần Tâm Di đi xem Trịnh Minh Hạo đá bóng, cô ấy đều lôi hết bộ này đến bộ khác trong tủ quần áo ra thử, váy quá gối thì sợ dài, mini-jupe thì sợ không đủ ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online