12:55 - 27/07/2015
n cô không rõ người đàn ông đó có dáng dấp thế nào, cô thật sự muốn bồi thường thiệt hại đã gây ra cho anh ta..!Thái Văn vẫn còn trong bộ dạng ngái ngủ. Anh chỉ nghĩ ông anh trai ghé qua nên vẫn để nguyên bộ quần áo ngủ có hình mèo Doremon bước ra mở cửa. Tiếng nói dịu dàng của một cô gái đã lôi anh trở về với thực tại hoàn toàn:
“ Xin lỗi đã làm phiền anh… Chuyện hôm qua…”
Gia Hiên vẫn chưa nói hết câu thì anh ta đã đóng sập cửa lại. Như một cái máy trở về phòng thay quần áo và vệ sinh cá nhân. Mất tới 10 phút sau, chỉ là tò mò trở ra mở cửa nhưng anh không ngờ cô vẫn đứng đó chưa hề rời đi. Ngượng ngùng, anh lên tiếng:
“ Thật xin lỗi. Mời chị vào nhà, có chuyện gì cứ vào trong rồi nói.”
Mi Mi thấy Gia Hiên liền chạy tới gầm gừ sau đó nó nhận ra cô liền lại gần liếm tay. Từ nhỏ cô đã rất quí chó, ban đầu hơi sợ nhưng rồi thích thú cô liền bế nó vào lòng âu yếm, vuốt ve. Văn bưng trà ra thấy cảnh tượng đó đứng ngẩn ngơ vài giây rồi khẽ ho một tiếng. Anh ngồi xuống sofa, đặt tách trà vẫn toả khói trước mặt cô. Đôi môi khẽ cong lên có ý cười, anh nói:
“ Chị ở căn hộ đối diện phải không? Không biết chị tìm tôi có chuyện gì không nhỉ?”
“ Dạ. Chuyện hôm qua, thật xin lỗi anh….Tôi có tìm mua sơ mi để gửi lại anh. Nhưng thật không biết có hợp ý anh không ạ!”
Nói rồi, Hiên đẩy chiếc túi ghi rõ nhãn hiệu của Armani về phía Văn. Hơi nhíu mày, anh nói:
“ Không cần phiền phức thế đâu. Cứ coi như đó là tai nạn. Phiền chị cầm về cho. Xin lỗi, tôi không dùng sơ mi loại này!”
Hiên cúi đầu đầy xấu hổ. Lí nhí, cô nói:
“ Vậy không biết anh dùng áo hiệu gì, số bao nhiêu và màu chủ đạo để tôi mua gửi lại anh.”
Nhấp từng ngụm trà nhài còn nóng, Văn lên tiếng:
“ Chị dùng trà đi đã. Tôi đã nói là không cần phiền phức thế mà. Chỉ sợ thứ tôi thích trong nước cũng không có…”
“ Xin anh cứ nói ạ. Kể cả ở nước ngoài tôi cũng sẽ mua gửi lại anh. Thật xin lỗi, đã mang đến cho anh phiền phức!”
Thở dài anh hững hờ đặt tay lên sofa quan sát người con gái đang cúi đầu trước mặt. Tối qua có lẽ trong bộ dạng say rượu nên nhìn cô ta người chẳng ra người. Giờ anh mới để ý kỹ, gương mặt khá là thanh tú không hề dùng phấn trang điểm. Chiếc váy liền thân kín đáo màu xanh da trời càng làm tôn làn da trắng hồng của cô. Có lẽ đôi mắt kia sẽ rất đẹp nếu nó không có quầng thâm… Khàn giọng, Văn trêu cô:
“ Nhờ phúc của chị mà tối qua tôi được tắm tới tận 5 lần. Chiếc áo Hermes mới mang về từ Mỹ đã phải cuộn lại rồi mang xuống dưới tầng vất đi không thương tiếc. Chị bảo ngoài chiếc áo ra có nên trả phí hao mòn thân thể cho tôi hay không?”
Hiên ngẩng đầu nhìn anh đầy ngạc nhiên, cô cứng họng không thể nói được gì thêm cả. Khó khăn nuốt nước miếng xuống cô khẽ nói:
“ Vậy anh cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm mua áo cho anh. Anh có yêu cầu gì xin cứ nói ạ.”
Anh vẫy tay gọi Mi Mi lại rồi ôm vào lòng vuốt ve, hai chân vắt chéo rất tự nhiên, anh hững hờ buông tiếng:
“ Không biết, chị tên gì nhỉ? Và sinh năm bao nhiêu? Dù sao cũng là hàng xóm, tôi hỏi thế không phiền chứ?”
Lắc đầu một cách bản năng, Hiên vẫn nhỏ giọng:
“ Tôi tên là Hoàng Gia Hiên, mới chuyển tới đây được ba ngày. Năm nay 27 tuổi. Không biết anh…?”
Ánh mắt khẽ nheo lại, đôi môi nhoẻn cười, anh đưa tay ra phía cô rất lịch sự:
“ Đặng Thái Văn. 28 tuổi. Kiến trúc sư. Vừa hay sống ở đây ngày thứ ba. Rất vui được làm hàng xóm của em. Mong rằng lần sau vẫn còn được chiếu cố như tối qua.”
Hiên ngượng ngùng đưa tay ra đáp lễ. Câu nói của anh khiến cô mỉm cười rất tự nhiên. Hình như mấy ngày rồi cô mới có cảm giác vui vui lên một chút như vậy! Văn thẫn thờ trước nụ cười ấy, anh định nói “ khi em cười, trông rất đẹp” nhưng anh sớm đã nuốt câu ấy vào lòng…Mãi tới khi về tới nhà Hiên vẫn bật cười vì người hàng xóm mới. Anh ta thật là thú vị, chỉ vài ba câu chuyện đơn giản của anh ta khiến tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều. Cuộc đời tươi đẹp! Cô hiểu là mình vẫn phải sống tiếp. Vậy thì tại sao không thể vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống này? Nhấc máy gọi cho người bạn thân, Hiên nói:
“ Cuối tuần nếu không bận thì cậu tới nhà mình đập phá đi. Mình cần tìm cái thùng rác để trút giận.”
Thuỳ Trang nghe xong bật cười:
“ Bà nhỏ của tôi ơi. Tìm thùng rác thì đi mà gọi người khác nhá. Còn tìm người đập phá thì gọi đúng người rồi. Mai mình sẽ đến, chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon vào.”….
Chương 4: Phá vỡ vách ngăn.
Gia Hiên dùng bút đỏ đánh dấu lên quyển lịch để bàn. Mới có một ngày trôi qua…còn 14 ngày nghỉ phép nữa! Chuỗi ngày dài còn lại cô sẽ phải sống tiếp thế nào với cái tâm trạng nặng nề này? Cô chỉ muốn ở lỳ trong căn hộ, chẳng muốn ăn uống gì cả. Thức ăn vẫn còn chất đống trong tủ lạnh nhưng cô chỉ ôm chai nước mát và uống từng cốc một. Không ăn không chết, ly hôn cũng không chết, không có con cũng không chết….nhưng cô bây giờ có khác nào sống không bằng chết? Nghĩ về những năm tháng đã đi qua, nếu thời gian quay trở lại cô vẫn chẳng thể làm khác được. Có lẽ cô vẫn yêu người đàn ông đó, vẫn lấy anh ta rồi lại bước phải vết xe đau thương bây giờ! Cố gắng tự mình chống đỡ những nỗi đau ập tới một cách yếu ớt, bản thân cô cũng không biết mình sẽ ngã xuống lúc nào. Tiếng chuông cửa khiến Gia Hiên gượng gạo rời khỏi giường và trở ra phòng khách.
Thuỳ Trang nhìn bạn xót xa:
“ Sao cậu lại thành thế này? Cái bệnh đau buồn tự cậu phải chữa chứ không ai giúp được rồi.”
“ Chẳng nghiêm trọng thế đâu. Chẳng qua do thay đổi môi trường sống nên chưa quen mới vậy thôi. Cậu biết là mình chỉ cần lạ giường sẽ khó ngủ mà!”
Đặt túi xách xuống sofa, Trang ngả lưng nằm xuống rồi trách khéo:
“ Cậu cứ định tiếp tục như thế này à? Buồn đau rồi thành bóng ma u uất chết trong căn nhà mới không ai biết ấy chứ! Cứ coi như anh ta chẳng khác nào một con chó đã chết có sao đâu!”
Gượng cười, Hiên nhìn bạn rồi nói:
“ Vậy chẳng khác nào tớ từng làm vợ một con chó à?”
“ Tớ chẳng có hơi phí lời với cậu nữa. Nhưng Gia Hiên à, cách tốt nhất để quên một con chó đã chết là kiếm một con chó khác về nuôi! Cậu có hiểu ý tớ không? Cậu có biết anh ta trơ trẽn tới mức gửi thiệp cưới cho tớ không hả? Tớ biết, bảo cậu đừng buồn thì cậu vẫn cứ đau thương. Chi bằng, cậu nghe lời tớ, vui lên, ăn nhiều vào, tích cực spa rồi kiếm một người đàn ông khác làm mới lại tuổi xuân!”
“ Tr…ang! Thật ra, nếu anh ta không nói muốn ly hôn thì tớ cũng chẳng biết mình còn có thể tiếp tục cuộc hôn nhân ấy đến bao giờ….”
Ngừng một lát, cô nghẹn ngào nói tiếp:
“ Tớ bị lạc nội mạc tử cung. Nói thẳng ra là vô sinh. Tớ không thể có con. Cậu hiểu không?”
Nước mắt Hiên thấm ướt đôi môi mềm, mặn chát. Trang tr...