Pair of Vintage Old School Fru
*Danh ngôn tình yêu:
13:01 - 27/07/2015
sao nàng không đến…”

Trong tiếng gió vô số bông tuyết đang rơi, như kết thành một tấm rèm tuyết giữa trời đất,giọng anh dần dần nhỏ đi,anh cứ ôm chặt lấy cô như thế, trong mắt Tĩnh Uyển ngấn lệ,cô nói: “Anh nhất định phải sớm sai người đi đón em…đến lúc đó em…”câu nói nghẹn trong miệng, cuối cùng cũng không nỡ để anh lưu luyến hơn truớc khi đi,cô chỉ nói: “Em đợi anh đến đón em”.



Chương 23:



Vì lúc đi quá vội ,Tĩnh Uyển chỉ đem theo ít hành lý tùy thân, như quần áo đồ dùng các loại. Tuy thế vẫn là Hà Tự An đích thân đưa cô đi,từ Phụ Thuận đi xe riêng đến thẳng Khinh Xa, sau đó từ cảng Khinh Xa đi tàu hỏa về phía Nam đến Huệ Cảng chuyển sang đi tàu biển. Chiếc tàu biển đó là tàu chở khách sang trọng,đi về giữa Huệ Cảng và Nhật Bản,đoàn của Tĩnh Uyển bao mấy phòng đặc biệt,ngoài cảnh vệ đi cùng còn có hai hầu nữ do tứ phu nhân phái đến sau khi Mộ Dung Phong điện báo về nhà ở Thừa Châu.Một trong số đó là Lan Cầm,vốn từng hầu hạ Tĩnh Uyển lúc ở Thừa Châu,Lan Cầm là người nhanh nhẹn đương nhiên việc gì cũng chu đáo.

Hà Tự An đích thân đi kiểm tra phòng,lại sắp xếp hành lý,cuối cùng mới đến gặp Tĩnh Uyển. Vì trên đường vất vả nên Tĩnh Uyển hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sôfa, nhìn bến cảng ồn ào bên ngoài cửa sổ,nơi đó đều là người đến tiễn bạn bè, người thân. Gần đây cô hơi phát tướng,nhìn hơi tròn trịa mũm mĩm,lúc này cô mặc một chiếc sườn xám gấm màu xanh đen đậm in hình hoa chìm,vải gấm sẩm màu đó càng làm nổi bật làn da trắng ngần hơn,trên khuôn mặt trắng như ngọc,đôi mắt đen trắng rõ ràng như soi gương.Hà Tự An xưa nay luôn trấn tĩnh,không hiểu vì sao lần này do dự giây lát,cuối cùng vẫn nói với cô: “Phu nhân sáng nay nhận được điện báo, đã chiếm được Càn Bình rồi.”

Tĩnh Uyển chậm rãi “ồ”một tiếng, giống như dần dần tỉnh táo,cũng không biết là vui hay buồn,vẻ mặt chỉ ngẩn ngơ.Hà Tự An nói: “Phu nhân yên tâm, Cậu Sáu nhất định có kế hoạch,sẽ không làm khổ người nhà phu nhân”.Trong tim Tĩnh Uyển chua xót,lúc lâu sau mới nói: “Cha tôi đã có tuổi rồi, đối với…đối với sự bồng bột của tôi…”, cô chỉ nói nửa câu liền không nói tiếp nữa. Hà Tự An thấy trong mắt cô hơi ngấn lệ,vội nói: “Cậu Sáu xưa nay tôn trọng Doãn tiên sinh,bây giờ càng không thể bạc đãi ông. Huống hồ quân kỉ nghiêm minh,chưa từng gây rối các nơi, phủ nhà của phu nhân càng được bảo vệ đặc biệt”.

Tĩnh Uyển nghĩ đến tính cách kiên cường cuả cha, e rằng trong vòng một năm hay nửa năm tuyệt đối không thể tha thứ cho cô, mà Mộ Dung Phong tấn công Càn Bình, người nhà cô, anh nhất định sẽ chăm sóc đặc biệt, cô chỉ sợ cha không chịu hiểu còn gây thêm chuyện. May mà cô sắp ra nước ngoài, nếu không thì cô cùng quân đội và Mộ Dung Phong vào thành Càn Bình sẽ càng khiến cha khó xử hơn. Cô chỉ mong mình ở nước ngoài mấy tháng, đợi cha nguôi giận sẽ gặp mặt nhau. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tâm trạng rối loạn,trăm mối lo âu.

Hà Tự An nói: “Nếu phu nhân có việc gì hãy dặn dò Tự An. Tự An về nhất định sẽ nói với Cậu Sáu”. Tĩnh Uyển lắc lắc đầu: “Tôi cũng chẳng có việc gì, anh bảo anh ấy đừng lo lắng cho tôi là được”. Hà Tự An thấy cô không có gì dặn dò, sau khi lui ra ngoài lại gọi cảnh vệ trưởng Tôn kính Nghi ra một bên, cẩn thận dặn dò một hồi,đến tận mấy phút đến khi tàu chạy mới cáo từ Tĩnh Uyển xuống tàu.

Vì thời tiết đẹp tàu đi hai ngày đã đến vùng biển quốc tế. Tĩnh Uyển hay say sóng, gần đây sức khỏe không tốt lắm, cho nên phân nửa thời gian nghĩ ngơi trong phòng. Hơn nữa vì Mộ Dung Phong là nhân vật quan trọng, thân thế lẫy lừng nên Tĩnh Uyển không thích lộ mặt, sợ gặp phải phiền phức trên tàu.Chỉ lúc hoàng hôn cô mới lên boong tàu đi dạo với Lan Cầm.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, mọi người vừa ăn sáng xong,hàng ngày vào lúc này Tôn Kính Nghi đều đến phòng Tĩnh Uyển xin chỉ thị, thấy hôm nay cũng chẳng có việc gì đặc biệt. Mới nói được hai câu bỗng nghe thấy đài phát thanh trên tàu thông báo đầu máy hơi nước trên tàu bị sự cố, hiện tại chỉ có thể cố gắng di chuyển, phải lập tức quay lại. Tôn Kính Nghi nghe thấy câu này, không hiểu vì sao sắc mặt hơi biến đổi. Tĩnh Uyển chỉ nghĩ là bị lỡ hành trình thấy Tôn Kính Nghi hình như rất lo lắng, liền cười nói: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không sao đâu,nếu không được đợi đến Huệ Cảng, chúng ta đáp chuyến tàu Jessica của Mỹ đi cũng vậy mà”. Cô không hề biết là tâm trạng lo lắng của Tôn Kính Nghi là lo lắng cho sự an toàn của cô hay là điều gì khác.. Lần này cô đi, Mộ Dung Phong đưa cô hai mươi vạn lộ phí, lại đưa thêm mười vạn tiền tiêu vặt, với số tiền đó dù ở trong nước hay ở Nhật Bản đều có thể lập một sản nghiệp tương đối giàu có, vé tàu trị giá vài trăm đồng thật sự không đáng nhắc tới. Huống hồ tình hình này đa phần công ty tàu biển đều bồi thường, cho nên cô không quan tâm lắm.

Tàu giảm tốc độ lại đi trên biển bốn ngày mới quay lại Huệ Cảng. Tàu vào cảng lâp tức kéo xuống xưởng sửa chữa, khách trên tàu được công ty bố trí nhà nghĩ.Khách quí bao phòng như Tỉnh Uyển thì được ở khách sạn Huệ Cảng do người nước ngoài mở. Đến nước này Tôn Kính Nghi đành cố gắng sắp xếp ổn thỏa đưa Tỉnh Uyển đến khách sạn,lập tức phái người báo cho Mộ Dung Phong.

Tỉnh Uyển ở trên tàu một tuần,hầu hết thời gian cũng chẳng ăn được gì,tinh thần đã rất kém,giờ được tắm nước nóng trong khách sạn, lại ngủ một giấc,ngày hôm sau tỉnh dậy thấy thoải mái thực sự. Ăn cơm trưa xong cô liền gọi Lan Cầm: “Sao khách sạn không đưa báo đến?”. Chúng ta lênh đênh trên biển bảy ngày,giống như ngoại thế đào viên,chẳng biết chút thế sự nào rồi”.

Lan Cầm thấy cô hỏi đến báo, thầm giật mình,mặt vẫn tươi cười nói: “Em đi hỏi Tây Tể, có phải là đưa sót hay không?”.Lan Cầm mượn cớ đi ra, lập tức đi tìm Tôn Kính Nghi, ai ngờ Tôn Kính Nghi khó khăn lắm mới gọi điện được đến Ô Trì, giờ anh đang nghe điện, Lan Cầm đành đợi trong phòng một lát.

Tĩnh Uyển thấy Lan Cầm đi hơn mười phút vẫn chưa thấy quay về, liền nói với một hầu nữ khác tên Tiểu Quyên: “Em đi xem Lan Cầm ra sao, nếu không có báo ngày hôm nay thì thôi, bảo cô ấy về”. Tiểu Quyên vâng lời đi ra, Tĩnh Uyển ở một mình trong phòng, vì đường dẫn hơi nước quá ấm áp, luôn khiến cô cảm thấy khó thở,cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ,lấy áo khoác mặc vào xuống vườn hoa đi dạo.

Thời tiết rất lạnh trời âm u ảm đạm, mây đen kịt đè xuống nửa bầu trời, thấp đến mức dường như lúc nào cũng muốn sập xuống. Gió bấc tuy không lạnh nhưng vừa rét vừa buốt, khiến người ta thấy lạnh thấu xương, cô mặc áo khoác rồi nhưng vẫn thấy run rẩy .Vừa đi qua hòn non bộ thấy một chiếc ghế đá, vì hòn non bộ chắn gió, ở đây rất yên tĩnh, lại ấm áp, Tĩnh Uyển thấy trên ghế đó có một tờ báo, liền tiện tay cầm lên,phủi phủi bụi trên ghế,đang định ngồi xuống bỗng nhiên thấy dòng tít trên đầu trang,in chữ đỏ rất bắt mắt ,hàng chữ đó hi...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online