13:39 - 16/05/2015
Tỉnh Thành vội vàng lao lại, Chu Lập Đông còn nhanh hơn anh “Không sao chứ?” Chu Lập Đông đỡ Tư Nguyên, muốn giúp cô đứng dậy, Tư Nguyên gạt tay anh ra không do dự. Chu Lập Đông ngượng ngùng nhìn cô đang cố gắng đứng dậy. Hoắc công tử cũng lao lại, nhìn thây vết thương trên tay Tư Nguyên, anh nói: “Tiểu tài nữ, cánh tay cô bị chảy máu rồi!” Tỉnh Thành nhanh nhẹn cởi áo khoác cùa mình buộc một vòng trên tay Tư Nguyên rồi nói: “Hình như trên xe có bông băng, tôi đi lấy!” Hoắc Yến Phi cũng đi theo, quay đầu lại dặn dò: “Tiểu tài nữ, cô cố chịu đựng một lát, tôi đi mua một chai nước lọc về rửa vết thương cho cô!” Tư Nguyên dùng tay còn lại giữ cánh tay bị thương, cười nói: “ Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” “Đừng cố gắng tỏ ra dũng cảm, máu chảy thấm vào áo rồi! Hoắc công tử vỗ nhẹ lên tay cô. Nhìn vệt máu trên nền đất, Tư Nguyên muốn chảy nước mắt không phải vì cảm giác đau bởi vết thương mà vì cảm giác buồn bã trong lòng. Chu Lập Đông yên lặng đứng bên, dường như bị thôi miên, sau một hồi anh mới cúi người nhặt chiếc vợt trên mặt đất. “Em vẫn dùng nó sao?” Anh hỏi. Trước đây anh củng có một chiếc vợt giống hệt như vậy, đó là vợt hai người cùng nhau chọn khi vào đội thi đấu của trường, tiếc rằng đã bị Thẩm Lợi nghĩ là đồ bỏ đi nên vứt mất. Lúc đó Thẩm Lợi nói: “Ai còn dùng vợt cầu lông bằng chất liệu này nữa? Bây giờ ngườỉ ta đều dùng thép các bon rồi” Vì thế cô vứt nó đi rồi mua cho anh một chiếc vợt nhãn hiệu nổi tiếng giá vài nghìn tệ, còn anh nhìn thấy tất cả những chuyện này xảy ra, không hề có bất kỳ sự phản đối nào. Chỉ có điều, một chiếc vợt tốt hơn không giúp anh nâng cao trình độ, thậm chí sau này anh không muốn chơi cầu lông nữa. Tư Nguyên không trả lời, hít thở một hơi thật sâu rồi nói; “Chu Lập Đông, anh tránh xa em một chút có được không?” Lập Đông sững người ngạc nhiên. Tỉnh Thành cầm băng gạc đến cuộn từng vòng quanh cánh tay của Tư Nguyên, Hoắc công tử đứng cạnh liên tục nhắc nhở: “Tỉnh Thành, cậu nhẹ tay một chút! Dừng làm đau tiểu tài nữ.” Tư Nguyên cười: “Không sao, không đau chút nào, thật đấy!” Hoắc công tử nhìn cô rồi không nói gì nữa. Chu Lập Đông mặc áo khoác vào rồi nói: “Lát nữa hai người đưa Tư Nguyên về, mình có việc phải đi trước.” Nhìn theo bóng dáng vội vã của Chu Lập Đông, Hoắc công tử bĩu môi: “Giả vờ như thật. Làm gì có chuyện ngày nào cũng bận như thê?” Tỉnh Thành chăm chú băng bó cho Tư Nguyên, lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một giọt nước mắt chực rơi trên khóe mắt của Tư Nguyên rồi nhanh chóng biến mất. “Tiểu sư muội!” Anh làm mạnh tay hơn, gọi cô 1 một tiếng. “Sao?” Tư Nguyên lấy lại được nụ cười trong sáng rạng rỡ “Đau thì nói một tiếng” Tỉnh Thành nói. “‘Không đau, cảm ơn Tỉnh sư huynh!” cô cúi đầu thấy tay mình bị băng kín mít “Chúng ta chơi thêm một lần nữa!” Tỉnh Thành vuốt mái tóc mềm mại của cô, đầy vẻ yêu thương: “Bị thương rồi còn chơi gì nữa? Nghỉ ngơi một lát đi” Hoắc công tử cũng phụ họa; “‘Phải, ba người chơi thế nào được” Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn Hoắc công tử, ánh mắt như cầu khẩn: “Anh chơi với Tỉnh sư huynh đi, tôi ngồi bên cạnh xem!” “Thôi, hay là chúng ta đi bộ đến khuôn viên trường.” Tỉnh Thành đề nghị. Ba người bước ra khỏi sân vận động, đi về hướng đông. Lúc đi qua sân bóng rổ, Hoắc Yến Phi nói: “Lúc đầu tôi và Tỉnh Thành suýt chút nửa vào đội bóng rổ!” “Vì sao không vào nữa?” Tư Nguyên tiện miệng hỏi Tỉnh Thành cười lớn: “Hoắc công tử luôn để bụng một câu nói!” “Câu gì?” Bỗng nhiên Tư Nguyên thấy tò mò. Tỉnh Thành cười nói: “Có người nói cậu ấy đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển!” “Ô?” Tư Nguyên nhìn Hoắc công tử, “Miêu tả rất chuẩn xác, ai nói thế” “Còn có ai có thể hiểu cậu ta như thế? Chính là Tổ Kế” Tỉnh Thành càng lúc càng cười to. Hoắc Yến Phi mặt mày ủ rũ đến mức Tư Nguyên cũng cười theo. “Tên tiểu tử này, vì câu nói đó của Tổ Kế mà bảo thế nào cậu ấy cũng không chịu chơi bóng rổ nữa.” Tỉnh Thành than vãn. Tư Nguyên nhớ hồi đó Tổ Kế là tổng thư ký của hội bóng rổ, thật ra Tổ Kế hy vọng Hoắc công tử sẽ vào đội bóng rổ nhưng trong một lần thi đấu, Hoắc công tử lấy bóng đập lên đầu cô nên cô mới cố tình khiến anh tức giận. Vậy mà Hoắc công tử nhớ câu nói suốt bao năm. Tư Nguyên thở dài, nếu hồi đó Tổ Kế không thầm yêu Hoắc công tử, có lẽ cô sẽ không nổi giận, cũng không cố tình miêu tả một thiên tài thế thao như thế, Hoắc công tử sẽ không chuyển sang đội cầu lông. Nếu lúc đó Hoắc công tử tham gia đội bóng rổ, liệu anh và Tổ Kế có thể viết nên một câu chuyện tình không? Duyên phận đúng là kỳ diệu, có lúc bỏ lỡ không phải vì một lý do rất đơn giản mà vì mọi người không cố gắng giành lấy! Vì yêu không đủ nhiều hay vì số mệnh? “Đang nghĩ gì thế?” Tỉnh Thành vỗ nhẹ lên vai cô. “Không có gì… Tôi chỉ đang muốn biết bể bơi trước đây có còn không?” Tư Nguyên quay sang nhìn Hoắc công tử rồi nói: “Anh đừng quên anh đã từng trêu đùa tôi, lúc tôi mới học bơi anh luôn đề nghị sẽ dạy tôi” “Lúc đó không phải là tôi sợ cô sẽ bị nước làm tổn hại sức khỏe sao?” Hoắc công tử giơ tay đầu hàng, “Nước trong bể bơi có rất nhiều thuốc khử trùng.” Tỉnh Thành chỉ Hoắc Yến Phi cười lớn: “Yến Phi, quen cậu lâu như thế, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà cậu từng kể!” Tư Nguyên chớp mắt: “Hóa ra sư huynh thích nghe chuyện cười? Tôi có rất nhiều chuyện cười liên quan tới Hoắc công tử” Hoắc Yến Phi làm động tác bịt miệng Tư Nguyên: “Tiểu tài nữ, tối nay tôi mời cô đi hát!” Tư Nguyên cười: “Được, nhưng không cho anh một mình độc chiếm micro, nếu không tôi sẽ không cho anh hát nữa!” “Được, được, được!” Hoắc Yến Phi vội vàng gật đầu. Chu Lập Đông rời khỏi sân vận động, lái xe đến công ty. Vì là cuối tuần nên công ty chỉ có vài người đến để làm thêm, không khí rất lạnh lẽo, anh muốn gọi thư ký mang đến một tách trà nhưng gọi điện thoại hồi lâu mới nhớ ra hôm nay thư ký nghỉ Văn phòng yên tĩnh lạ thường, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, muốn àm việc nhưng không thể tập trung. Trong lòng anh dường như đang có một con sâu độc đang gặm nhấm, vô cùng đau đớn. Sợ rằng bi kịch sẽ tái diễn, trong số kiếp của tôi những điều càng tốt đẹp tôi càng không thể có. Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà anh không muốn nghe, trên đời này còn chuyện gì quan trọng nữa? Bây giờ tự mình tạo bi kịch cho mình, còn có thể oán trách ai? Chu Lập Đông thả mình ngồi dựa vào ghế ngẩng cao đầu chau mày, có lẽ anh bị ma quỷ nhập vào người, có lẽ vật gì đó đang làm mê muội lòng anh? Tóm lại, anh cảm thấy anh không còn là anh nữa! Buổi tối, sau khi ăn cơm cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rồi đến hát ở Melody, Tư Nguyên về nhà rất muộn. Đi chơi suốt cả ngày nên rất mệt, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng của một người, Tư Nguyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mớ rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm mông lung, trên bầu trời đen thăm thẳm có vài vì sao rất sáng. Cuộc đời con người trôi qua rất nhanh, không sánh được với sự tồn tại vĩnh hằng của những vì sao, tuy nhiên những vì sao xa xăm không giống như lòng ngưòi… Nhớ nhung, cũng may đời người chỉ được tính bằng chục năm, nêu nhớ một người suốt ngằn vạn năm không phải là đáng sợ sao? Cảm giác cô đơn như những con kiến bò trong đầu cô, trong một đêm mất ngủ như thế này, có lẽ cô sẽ phải ngồi đợi đến khi trời sáng? Hôm sau đi làm, tổng giám đốc Châu thây Tư Nguyên mệt mỏi liền hỏi: “Tối hôm qua lại làm thêm giờ sao?” Tư Nguyên xoa lên đôi mắt quầng thâm, ngại ngùng lắc đầu: “Không ạ, vì nhà tầng dưới bật ti vi ầm ĩ quá nên cháu ngủ không ngon.” “Sau này dặn họ đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa!” Tổng giám đốc rất quan tâm đến đời sống của nhân viên. Tư Nguyên thầm nghĩ mình đã gặp được một người lãnh đạo tốt. “Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Chấu” Tư Nguyên quay người muốn đi nhưng bị gọi lại, “Lát nữa có một vị khách rất quan trọng; cô đón tiếp giúp tôi, tôi phải đến Đông Khải” “Không có gì!” Tư Nguyên đáp Gần trưa, vị khách quan trọng mà tổng giám đôc Châu nói vẫn chưa xuất hiện, những người khác trong công ty bắt đầu đi ăn trưa, cô không có việc gì làm nên nằm bò ra bàn rồi ngủ quên mất. Cô chỉ muốn nghỉ một lát, công ty không có người nên rất yên tĩnh, cô ngủ say và chìm vào giấc mộng. Không biết từ lúc nào, Tư Nguyên đang ngủ yên bỗng nhiên hoảng hốt, trong giấc mơ cô hét lên: “Lập Đông!” Cô bị giật mình bởi tiếng nói của mình rồi tỉnh giấc, cô ôm ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ. _______________________________ ¹ Tiếu Diện Hổ (Hổ mặt curời) là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy hử của tác giả Thi Nại Am...