Pair of Vintage Old School Fru
*Danh ngôn tình yêu:
13:39 - 16/05/2015
g phát cho các cô gái đi cùng, “Cài lên đi, rất đẹp!” Phía sau, Tỉnh Thành cùng mọi người hát bài Hoa dại bên đường, anh không được hái! Hoắc công tử không để ý, lấy vài bông còn lại đưa cho Tư Nguyên: “Cầm lấy! Tiểu tài nữ, lát nữa giúp tôi kết vòng hoa!” Tư Nguyên nhận lấy hoa, “Kết vòng hoa cũng phải đưa cho Tỉnh sư huynh trước!” Cô luôn thích trêu Hoắc công tử. Trong không khí như thế này, cô cảm thấy con người hoạt bát vui vẻ của mình đã quay trở lại. Hoắc công từ lo lắng, chìa tay ra: “Vậy cô trả hoa lại cho tôi!” Tư Nguyên không muốn đưa cho anh, để mặc anh đuổi theo sau, chạy mệt rồi mới dừng lai bên sườn núi thở dốc. Mấy người đi sau không theo kịp, Hoắc công tử và Tư Nguyên vừa đợi mọi người vừa nghỉ. Trời xanh mây trắng, phong cảnh hữu tình. Hoắc công tử than thở: “Thời tiết đẹp như thế này nếu Lập Đông đi cùng thì hay quá” Tư Nguyên nghe thấy rõ lời anh nói nhưng chỉ coi đó là một lời nói đùa: “Thời tiết không tồi” “Tôi nói, tôi hy vọng Lập Đông cùng đi!” Hoắc công tử bình tĩnh nói. “Gần đây cậu ấy bị ức chế nhiều,nên ra ngoài cho thoải mái!” Tư Nguyên đứng ở bên sườn núi không muốn đi tiếp, nhìn Hoắc công tử, dường như đang có tâm sự gì đó. “Năm đó, đi chơi sau lễ tốt nghiệp, Lập Đông đã lấy hoa dại bên đường kết mười hai vòng hoa! Vòng hoa nào cũng để dành tặng cho cô!” Hoắc Yến Phi nói. “Cô nghĩ rằng cậu ấy rời xa cô cậu ấy sống vui vẻ sao? Cậu ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ, sức khỏe mẹ cậu ấy không tốt, nhà không có tiền, cậu ây cần công việc để kiếm tiền nuôi cả nhà!” “Chuyện của anh ấy không liên quan đến tôi!” Tư Nguyên cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh. “Ít nhất cô cũng đừng oán hận cậu ấy nữa! Nhìn mọi người sáng nay, Tỉnh Thành như thể hận không thể giết được Lập Đông, chúng tôi là huynh đệ, thân thiết hơn cả người thân! Tôi không muốn mọi người có điều gì không vui!” “Sau này sẽ không như vậy nữa!…” Cô thở dài, như thể đang đưa ra quyết định. Hoa trong tay Tư Nguyên không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, bị gió thổi bay và kẹt vào khe đá bên sườn núi, lúc định thần lại muốn đi nhặt, cô bị trượt chân, cả người ngã xuống sườn đồi. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hoắc công tử không kịp ngăn lại. Ị Mọi người phía sau vội vàng chạy lai, Hoắc công tử vô cùng hoảng hốt, túm lấy Tỉnh Thành chỉ vào vách đá bên dưới: “Mau… Mau, tiêu tài nữ!” “Tư Nguyên sao thê?” Tỉnh Thành hỏi. “Bên dưới.Anh không ngừng làm động tác tay. Tỉnh Thành nhìn xuống, thấy thảm cỏ mới mọc bị xẹp xuống, “Tư Nguyên đâu?” “Cô ấy trượt xuống đó!” Tỉnh Thành không hỏi nhiều, men theo dấu vết bò xuống, sau đó là Hoắc Yến Phi, anh vừa bò xuống vừa dặn người mới đến: “Mau gọi điện báo cảnh sát!” Tiến hành tìm kiếm suốt bốn giờ đồng hồ cảnh sát mới tìm được Hác Tư Nguyên trong đám táo dại ở lưng núi. Lòng Tỉnh Thành cảm thấy lạnh lẽo. “Tư Nguyên, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy, phải không?” Anh nói một cách vô thức với mọi người xung quanh. Hoắc Yên Phi sợ hãi, liên miệng gọi: “Tiểu tài nữ đừng đùa tôi nữa, mau nói gì đi!” Cô không nói gì vì đã không còn nhận thức nữa! Cả ngày, Chu Lập Đông làm việc ở công ty nhưng trong lúc bận rộn anh vẫn vô cùng lo lắng, muộn anh càng cảm thây tâm trạng bất an. Gọi điện cho Hoắc Yến Phi, không ngờ, đầu bên kia điện thoại là một mớ âm thanh hỗn loạn, không phải của Hoắc Yến Phi: “Có một cô gái bị ngã bên sườn núi, bây giờ không rõ tình hình, anh ấy và Tỉnh Thành đã đến bệnh viện rồi!” Ai bị thương khiến Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi phải bận tâm? Chu Lập Đông bất giác nghĩ ngay đến Hác Tư Nguyên, “Bệnh viện nào?” Chu Lập Đông lái xe đến đường vành đai năm không quá mười phút anh không biết mình đã vượt qua bao nhiêu lần đèn đỏ. Từ Bắc Kinh đến Thập Độ mất bốn giờ đi xe, mặc dù trời tối nhưng Chu Lập Đông đi chưa hết ba tiếng đồng hồ. Lúc đến bệnh viện, anh thấy mình đã toát mồ hôi khắp người. “Không được xảy ra chuyện gì, nhất định không thế xảy ra chuyện gì!” Anh vừa đi vừa cầu nguyện. Tìm hiểu sơ qua tình trạng của Tư Nguyên, anh lao đến phòng xét nghiệm máu, được biết vì mất quá nhiều máu nên Tư Nguyên vẫn đang hôn mê. Đây chỉ là một bệnh viện nhỏ, thiết bị y tế đơn giản, lượng máu không đủ để truyền, vì Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi không cùng nhóm máu nên không giúp được gì, bôi rôí đên mức không biết phải xử lí như thế nào. Đi cùng có một cô gái cùng nhóm máu với Hác Tư Nguyên đã hiến 200CC, nhưng 200CC không đủ “Có còn ai nữa không? Mau vào kiểm tra nhóm máu! Người bệnh cần nhiều máu hơn!” Bác sĩ trong phòng cấp cứu nói. Chu Lập Đông vén tay áo nói: “Mau lấy máu của tôi, chúng tôi cùng nhóm máu!” “Phải xét nghiệm trước!” “Mau lấy máu”, Chu Lập Đông lo lắng, “Tôi nói cùng là cùng!” Bác sĩ giật mình vì sự lo lắng của Chu Lập Đông, “Xảy ra bất kỳ vấn để gì, anh phải chịu trách nhiệm!” “Tôi chịu trách nhiệm, mau lấy máu!” Anh hét to. Bác sĩ vẫn làm vài xét nghiệm đơn giản. Lúc máu chảy ra từ người anh, Chu Lập Đông chỉ cười dịu đàng, “Tư Nguyên, em sẽ không sao!” Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi nghĩ mãi không ra cách nào để xoay xở, nghe thấy có người cùng nhóm máu tình nguyện hiên máu, hai người thờ phào nhẹ nhõm. “Người nào? Chúng tôi phải nói lời cảm ơn người ta!” Hoắc Yến Phi hỏi bác sĩ. “Các anh tự đi gặp, vừa hiến 600CC, chúng tôi đề nghị anh ấy nghỉ trong phòng xét nghiệm. Chưa bao giờ gặp người nào điên như thế! Muốn cứu người cũng không thể lấy mạng sống của mình ra đùa cợt như vậy!” Bác sĩ cầm túi máu vào phòng cấp cứu nhưng vẫn không ngừng than thở. Hác Tư Nguyên có một giấc mơ rất đẹp, trong giấc mơ của cô nở đầy hoa dại màu tím, dòng suối trong vắt và bướm bay rập rờn… Cô mơ thấy mình mọc đôi cánh màu trắng, khẽ bay lên tầng mây. Cô mơ thấy bố mẹ, họ hiền từ cười với cô, không ngừng nhắc cô: “Con gái, con phải hạnh phúc!” Cô mơ thấy đại học Giao thông, hàng cây ngân hạnh đang đâm chồi nảy lộc dưới tòa nhà Tư Nguyên cùng rất nhiều nam thanh nữ tú. Cô còn mơ thấy mùi hương của hoa dành dành và màu trắng ngần của hoa ngọc lan … Cô biết mình đang mơ nhưng không muốn tỉnh dậy. Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi nhìn thấy Chu Lập Đông vô cùng kinh ngạc: “Lập Đông! Sao cậu lại đến đây?” Hoắc Yên Phi nhìn thây sắc mặt xanh tái của Lập Đông, đột nhiên nhớ đến lời bác sĩ vừa nói “Hiến 600CC máu…” “Lẽ nào…?” Hoắc Yến Phi đang muốn hỏi đã bị bác sĩ ở phòng cấp cứu xen ngang: “Người nhà của Hác Tư Nguyên!” Tỉnh Thành và Chu Lập Đông đều vội vàng tiến lên phía trước. “Sao thế?” Hai người đồng thanh nói. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân vẫn hôn mê, tình trạng rất nguy cấp, cần mọi người chọn lựa ngay lập tức, hoặc ở lại đây tiếp tục quan sát hoặc chuyển viện?” Chu Lập Đông cảm thấy lòng mình chới với, dường như anh đang bị rơi xuống vực sâu. “Chúng tôi muốn biết kết quả xấu nhất!” Tỉnh Thành cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận hỏi. “Bệnh nhân bị thương ở đầu, hơn nữa mất quá nhiều máu, nếu không kịp thời cấp cứu hoặc không may mắn sẽ phải sống thực vật… Hiện nay điều kiện thiết bị ở bệnh viện chúng tôi có hạn, cũng chỉ có thể cứu người đến mức này.” “Không thể nào!” Chu Lập Đông đã không đứng vững được nữa, anh dựa người vào tường, “Lúc ra ngoài Tư Nguyên vẫn còn khỏe mạnh!” Hoắc công tử tự trách mình: “Chỉ tại tôi, tôi đã nói với cô ấy những lòi như thế!” “Cậu đã nói với cô ấy điều gì?” Tỉnh Thành túm cổ áo Hoắc công tử. “…” Hoắc công tử chỉ có thể nhắm mắt đợi nắm đấm của Tỉnh Thành rơi xuống. “Đừng gây chuyện nữa, Tỉnh Thành, mau gọi cho Phương Châu mời Đường Di đến!” Chu Lập Đông cố gắng dựa vào tường, mất quá nhiều máu, anh rất yếu, bình tĩnh suy nghĩ là một điều không dễ dàng. “Phải, Đường Di, sao lại quên mất cô ấy?” Tỉnh Thành vội vàng gọi điện cho Phương Châu kể sơ qua tình hình rồi nói cho cậu ấy địa điểm. Bệnh viện nghe nói ba người mời chuyên gia của viện 301 đến nên đề nghị từ từ hãy để Tư Nguyên chuyển viện. Ba người bất lực ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu, cảm thấy từng giây từng phút ruột gan nóng như lửa đốt. Hoắc công tử hoàn toàn suy sụp: “Thà rằng người nằm trong đó là mình, mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!” “Nếu người bên trong là cậu, mình và Lập Đông cũng không thể yên tâm!” Tỉnh Thành đã vô cùng mệt mỏi, không còn đủ sức để nói. Chu Lập Đông vẫn dựa người vào tường không động đậy, thậm chí anh không còn sức để thở nữa. Lúc Phương Châu đưa vợ là Đường Di đến Thập Độ thì đã là nửa đêm. Chu Lập Đông nhìn thấy Đường Di đến mới yên tâm nhắm mắt lại, “Mình muốn ngủ một lát!” Đường Di là bác sĩ của viện 301, chuyên khám bệnh cho các lãnh đạo tầm quốc gia, có trình độ chuyên môn cao, nhìn thấy Chu Lập Đông và Tỉnh Thành liền nói: “Mau đưa Chu Lập Đông và Tỉnh Thành đi nghỉ, tôi không muốn lúc quay lại phải làm cấp cứu cho hai người!” Hác Tư Nguyên thật sự không muốn tỉnh lại, vì cô biết sau khi tỉnh lại cô sẽ cảm thấy đau đớn, cô tình nguyện hôn mê như thế này, mãi mãi chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình. Cùng sự giúp đỡ của nhân viên y tá ở bệnh viện, Đường Di kiểm tra các chỉ tiêu sinh lý của Hác Tư Nguyên, tiến hành các biện pháp cấp cứu rồi đợi cô tỉnh, cho dù biết Tư Nguyên không muốn, nhưng cô tin mình có thể cứu sống cô gái xinh đẹp này. Chu Lập Đông chỉ ngủ hơn mười phút rồi không muốn chợp mắt nữa, ngồi bên ngoài chờ cho đến khi Đường Di bước ra nói: “Cô ấy sẽ không sao!” Anh mới thờ phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Đường Di ngáp liên tục, anh bảo Hoắc Yến Phi và Đường Di: “Mình đi gặp cô ấy một lát, hai người nghỉ ngơi đi!” Nói xong anh chạy vào phòng bệnh. Trên người và đầu Tư Nguyên quấn băng kín mít cô nằm trên giường bất động, không muốn tỉnh lại. Chu Lập Đông lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cô. “Tư Nguyên, Tư Nguyên!” Anh khẽ gọi, dường như cô là tất cả của anh, duy nhất của anh. Xung quanh yên lặng, Chu Lập Đông chỉ nghe thấy hơi thở của mình và tiếng gió như có như không ngoài cửa sổ. “Sớm biết như thế này, cho dù anh có cả thế giới, anh cũng sẽ không từ bỏ em!” Khóe mắt anh long lanh nước mắt. Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy Chu Lập Đông khóc, Tỉnh Thành đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn hai người trong phòng. Anh vẫn còn nhớ rất rõ, năm Hác Tư Nguyên tốt nghiệp, Chu Lập Đông đã âm thầm tiễn cô, anh trốn sau tòa nhà Tư Nguyên nhìn Hác Tư Nguyên dần dần rời xa, nước mắt chảy khắp mặt. Chu Lập Đông không cam tâm từ bỏ tình yêu, nhưng anh cần lựa chọn. Anh vẫn nhớ Chu Lập Đông đã khóc thành tiếng trước mặt anh và nói: “Tỉnh Thanh, mình có thể làm gì? Không từ bỏ Tư Nguyên, mình sẽ mất công việc, mất mẹ mình, còn làm cho cô ấy chịu khổ cùng mình!” Anh không cam tâm, anh cảm thấy hối hận! “Tư Nguyên, anh phải làm gì?” Chu Lập Đông nằm úp mặt xuống giường, khóc không thành tiếng. Tỉnh Thành cảm thấy xót xa trong lòng, anh định đẩy cửa bước vào để Chu Lập Đông mau rời đi nhưng anh không làm được. Tỉnh Thành vẫn nhớ nhiều năm trước, buổi tối hôm đó, sau giờ tự học buổi tối, Chu Lập Đông khẽ nói với anh: “Tỉnh Thành, mình thích một cô gái tên là Hác Tư Nguyên!” Tỉnh Thành ngạc nhiên: “Sao lại là cô ấy?” Anh định nói với Chu Lập Đông, anh đã thầm thích cô ấy từ lâu, nhưng thấy ánh mắt sẵn sàng bất chấp tất cả đầy hưng phấn của Chu Lập Đông, anh lại do dự. “Dường như lông mày của cô ây cũng biết cười!” Chu Lập Đông cười như đang trong men say, nheo mắt nói. “Vậy cậu theo đuổi cô ấy là được!” Tỉnh Thành tùy ý buông một câu. Quả nhiên Chu Lập Đông bắt đầu theo đuổi cô, anh không nghĩ gì nói một câu: “Hi, tôi là Chu Lập Đông!” Hác Tư Nguyên cười

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online