12:41 - 27/07/2015
oa và quần có dây đeo ăn theo mốt của mấy anh chàng trong phim Vườn sao băng phiên bản Hàn Quốc. Anh ta hất đầu về phía cô, giọng vui vẻ:- Em đi thực tập hay đi làm?
- Dạ, em làm thử việc.
- Lương thử việc cũng được phết, nhưng phòng đấy… Thế em học trường nào ra nhỉ? – Đức nói lảng rất nhanh.
- Em học Ngoại ngữ Thanh Xuân. Anh làm đây lâu chưa?
- Cũng mới thôi, anh vừa ra trường năm ngoái.
- Máy em liệu có khó sửa không ạ?
- Không, năm phút là xong ý mà.
Quỳnh mỉm cười, không phải vì mừng rỡ trước câu trả lời của Đức, cô biết sự cố tụt nút kiểu đó chỉ là muỗi với một người thạo về phần cứng máy tính, mà là vì thái độ thân thiện của anh ta. Dường như mấy câu trao đổi qua loa để người bên cạnh đỡ bị cảm giác trống trải thừa thãi này là đoạn hội thoại dài nhất mà cô thực hiện hôm nay. Nụ cười của Quỳnh thậm chí vẫn đọng nhẹ trên môi khi cô cùng Đức bước vào phòng. Nó sẽ còn phảng phất ở đó nếu như gã IT boy thân thiện này không chào người có bộ mặt khó đăm đăm đang ngồi ở chiếc bàn cuối phòng bằng một câu sét đánh:
- A, anh Đăng, lâu lắm mới gặp, cháu nhà anh sao rồi, khỏi ốm chưa?
- Cháu nào?
- Thì con trai anh ý!
(1) Đoạn này nghĩa là Cúc Anh “luộc” bài trên diễn đàn của người hâm mộ và sửa những chỗ dùng từ không chính thống để che giấu, nhưng lại bỏ sót một chữ nên vẫn lộ.
(2) Answer the call of nature: Nôm na là đi WC.
***
Đăng tắt máy, mở cổng, đẩy xe vào nhà. Để tránh những đợt trải nhựa tôn nền đường vô tội vạ, nhà anh xây cao hơn mặt đường đến gần nửa mét, lối dẫn từ vỉa hè vì thế khá dốc, bình thường anh vẫn cài số hai rồi phóng lên. Nhưng hôm nay thì thao tác tiện lợi ấy lại là một điều cấm kị, ít nhất là với bà chủ nhà. Như có thần giao cách cảm, người đang xuất hiện trong tâm trí anh ló ra từ gian bếp.
- Sao về muộn thế con?
- Đường tắc quá ạ – Đăng trả lời, quên điều chỉnh âm lượng cho phù hợp.
Vị nữ thần đang tay đũa tay chảo ngay lập tức thể hiện uy quyền. Bà lừ mắt, chu môi ra mấy tiếng suỵt suỵt, hạ nghiêm lệnh: trật tự nào. Con trai bà ngay lập tức hạ giọng như thể đang trao đổi điều gì bí mật lắm:
- Tin đang ngủ hả mẹ? Bố đâu ạ?
Bà mẹ thì thào với vẻ có thể gọi là lấm lét:
- Vừa mới ngủ thôi đấy. Cả ngày quấy lắm.
Đăng biết cả hai câu đều không phải để tả bố anh, dĩ nhiên, vì ông đang đi xuống cầu thang, tay xách chiếc xô lau nhà và mặt trông không có vẻ gì là ngái ngủ. Mẹ anh lờ tịt sự có mặt của ông, tiếp tục hỏi con trai cưng:
- Con đói không?
Mỗi lần nghe mẹ hỏi câu ấy, Đăng biết là bữa cơm tối sẽ được hoãn lại ít nhất đến sau chương trình Dự báo thời tiết của VTV. Lý do có thể vì mẹ anh định làm món canh cua, đã đi chợ mua đủ cả cà chua, hành, khế lẫn rau sống ăn kèm, nhưng quên mua cua; có thể vì lúc bốn rưỡi chiều bố anh đã nghe bà bán bánh giò mời mọc bùi tai, lỡ mua tận ba chiếc và đã hăm hở rủ vợ ăn luôn cho nóng… Nói chung, việc Đăng cần làm bây giờ không phải là khai báo tình trạng đầy vơi của dạ dày, cũng không phải là hỏi nguyên nhân – hành động rất có thể sẽ dẫn đến những cuộc đổ lỗi kể tội bất tận, mà là lên phòng, tắm gội rồi tìm cái gì để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Một số lựa chọn cho khoảng hai tiếng rảnh rỗi được vạch ra: đọc sách, xem phim hay rủ bố anh ra sân vận động gần nhà đánh cầu lông… Cuối cùng, Đăng chọn một thứ mà bình thường anh ít chọn nhất: công việc.
Log in vào hệ thống quản lý bài viết, anh xem lại một lượt thành quả công việc của nhóm trong chiều nay, đặc biệt lưu ý đọc kỹ hai bài dịch rất vô thưởng vô phạt trong mục Sức khoẻ – Làm đẹp. Hai bài khá dài, giọng văn dịch trôi chảy, dùng đúng thuật ngữ ngành y, không có lỗi dịch lẫn lỗi trình bày nào, hẳn người dịch đã phải cực kỳ cẩn thận và tập trung. Cẩn thận và tập trung, hai từ này có thể rất hợp lý nếu đây chỉ đơn thuần là ngày làm việc đầu tiên của người dịch, chứ không phải ngày làm việc đầu tiên tồi tệ. Nhớ lại ánh mắt khó tả của Quỳnh lúc đầu giờ chiều, khi nghe Đức hỏi thăm anh, anh những muốn…
Đăng lùa tay vào mái tóc ướt, cào cho đến khi nó bù xù như tổ quạ. Anh cũng không biết chính xác mình muốn gì nữa. Có lẽ anh nên, một lần nữa, muốn thụi cho thằng oắt con Đức mấy cái vào mồm. Hừ, nếu trong phòng có ít nhân chứng hơn, nếu anh rể cái thằng vô duyên đó không phải là người trả tiền cho hai phần ba số banner quảng cáo trên trang chủ của Quan Sát, Đăng dám chắc mình đã vặn cổ nó rồi. Bấy lâu nay, dù khác biệt cả về công việc, tuổi tác lẫn ngoại hình, anh vẫn thường đàn đúm với Đức, phần vì vài sở thích chung, phần vì mến cái tính cởi mở nhanh nhảu của nó. Giờ anh thì ngồi đây, nghĩ về người mà mình đã mời ăn trưa – dù là mời theo một cách không bình thường cho lắm, chẳng biết cô sẽ đánh giá tư cách con người anh ra sao, chẳng biết bản thân mình sẽ giải quyết hậu quả của sự cởi mở nhanh nhảu trời đánh kia thế nào.
Trong lúc đó, người được Đăng mời ăn trưa đang đứng trước bồn rửa bát. Cô chà kỹ từng cái bát nhưng không nhìn vào chúng, cũng không để ý rằng miếng mút rửa bát chưa có tí Sun Light/Mỹ Hảo đậm đặc nào.
Ai hơi đâu mà bận tâm đến cái thứ nước tạo bọt nhơn nhớt nồng nặc hương chanh hoá học không có tác dụng làm sạch dầu mỡ cũng biết khử sạch mùi tanh ấy chứ! Quỳnh còn đang mải nghĩ đến vài thứ khác. Một người vừa trải qua ngày đi làm đầu tiên không bình thường như cô có nhiều chuyện quan trọng hơn, hay ít ra cũng là đáng phải suy nghĩ hơn chuyện làm sao để thủ tiêu mọi dấu tích của bữa cơm cá đang bám trên bát đĩa.
Chuyện quan trọng thứ nhất, cô đã hoàn thành tốt công việc được giao và thực sự thấy không hề ghét nó. Cô hứng thú với những chức năng chỉ xuất hiện phía sau trang báo mà mọi người vẫn đọc. Cô hứng thú với cái cảm giác hồi hộp kinh khủng khi vừa dịch như ma đuổi vừa nhìn đồng hồ và cả cảm giác hồi hộp vừa phải khi theo dõi lượt đọc của bài mình tăng dần. Cô biết mình sẽ hứng thú với cả những lời thúc giục, cảnh báo, nhắc nhở đúng nơi đúng lúc đúng mức độ, tóm lại là hết sức tinh tường và duyên dáng, của người đứng đầu nhóm, nếu như anh ta không phải nguyên nhân của chuyện quan trọng thứ hai mà cô nghĩ đến lúc này. Đó là làm sao nhanh chóng tìm được một công việc mới.
Khi quyết định đến thử việc, Quỳnh tưởng rằng cô chỉ cần thu mình lại, không nghe, không thấy, không để ý…, cần mẫn tập trung hoàn thành những gì được giao, là có thể bình an vô sự sống sót qua tám tuần làm nhân viên trực tiếp dưới quyền Đăng. Nhưng trên thực tế, mọi thứ khó khăn hơn cô nghĩ. Chiều nay, khi đứng chung với cả phòng trong thang máy, cúi mặt quan sát sự im lặng ngột ngạt dội lại từ bốn bề vách thép lạnh lẽo, cô nhận ra mình sẽ phải đối phó với cả một tập thể gồm gần chục người xa lạ, chứ không phải với một người ...