“Nhìn cái gì vậy? Không phục sao?”
“Không có.”
“Không có? Vậy mới vừa rồi cô trừng cái gì?”
“Tôi thật sự không có.”
“Còn dám mạnh miệng?” Lâm Đạt vung tay lên, một cái tát giáng xuống.
Chiêm Hiểu Đường che má phải nóng bỏng, trong miệng mơ hồ có mùi máu tươi, không biết là uất ức hay là thật đau đớn, nước mắt lập tức liền dâng lên, ngẹn ngào nói: “Tôi thật sự không có!”
“Còn dám nói?” Lâm Đạt lại giáng thêm mấy cái tát nữa, có lẽ là đau tay, xoay người lấy một cây gậy to bằng ngón út thô bạo đánh lên trên người cô, mỗi một cái đều giống như lửa đốt, đau đến nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhưng cô không muốn chạy cũng không muốn tránh, càng không muốn cầu xin tha thứ, chỉ quật cường đứng tại chỗ, bởi vì cô ta đánh chửi.
Vậy mà cô càng như vậy, Lâm Đạt càng giận hơn, cây gậy trên tay cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, từng dấu vết hồng đến bắt mắt lần lượt xuất hiện trên cổ của cô, trên cánh tay, lên trên một chút, thậm chí trên mặt, nhưng cô đều không hừ một tiếng, chỉ cắn môi thật chặt, mặc cho cây gậy của cô ta đánh lên thân thể của mình, mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Đau đớn như vậy có lẽ còn chưa bằng 1% của Nelson đi? Cô nghĩ thế, cho dù là như vậy cũng đã khiến cho cô đau muốn chết rồi, mỗi một cái cơ hồ cũng có thể làm cho toàn thân cô cũng co rúm lại .
Lâm Đạt vừa đánh vừa chửi nói: “Nếu như mà tôi là cô, tôi cũng không muốn sống rồi, cũng không nhìn một chút gương mặt mình là đức hạnh gì, cư nhiên cũng dám ra cửa? Cha mẹ đoản mệnh của cô thế nào lại sinh ra loại người như cô? Có hai người chị, còn đều là rõ ràng xú kỹ nữ, có chị tất sẽ có em, tương lai cũng chỉ là người bán thịt.”
Hình như đánh mệt, cũng mắng mệt mỏi, Lâm Đạt đứng ở một bên thở hổn hển.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đi tới, ánh mắt thâm thúy, lộ vẻ không ai bì nổi mỉm cười, anh ta cười nói: “Thôi đi, dù sao cũng xả giận, cần gì làm với người không hiểu biết?”
Lâm Đạt làm nũng nhìn về phía anh ta, “Vèo” một tiếng liền bật cười, ngay sau đó ôm cánh tay của anh ta liền tránh ra khỏi bên người cô. Lúc chuẩn bị đi, người đàn ông kia còn quay mặt về phía Chiêm Hiểu Đường quan sát một phen, có chút xem thường cong miệng, “Thế nào trong khách sạn của em có loại phụ nữ hạ đẳng này? Không sợ xúi quẩy?”
“Không có biện pháp, cha em muốn, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ta sẽ làm cho em chán ghét vô cùng.”
“Đó cũng là, em cho rằng mỗi người phụ nữ Phương Đông đều có vẻ mặt thùy mì như em sao?”
Hai người cười cười nói nói liền đi xa, Chiêm Hiểu Đường đứng nguyên tại chỗ, không thể nói là uất ức còn khổ sở, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
Một bên các nhân viên nhìn đủ náo nhiệt rồi, cũng đều cười trộm tản đi, cũng chỉ là những người đứng xem bàng quan (thờ ơ) thôi, dù cô bị đánh đến chết ở chỗ này, chỉ sợ ngay cả một người thay cô đau lòng cũng sẽ không có.
Kìm lòng không được, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Nelson, nếu như anh nhìn thấy mình như vậy, sẽ như thế nào? Sẽ an ủi mình mấy câu sao? Có thể bảo vệ cô hay không?
Chiêm Hiểu Đường nghĩ vậy, có chút ngây người, lập tức lại lắc đầu, ra lệnh mình không nên suy nghĩ bậy bạ.
Chiêm Hiểu Đường! Mày nghĩ rằng mày là ai? Dáng dấp lại xấu xí, ăn mặc lại rách rưới, người nào sẽ thích mày, không nên nghĩ, không giải thích được mộng đẹp công chúa đi!
Sau đó lại nghĩ đến buổi sáng xảy ra mập mờ với anh, tay tự nhiên vuốt ve môi bị anh hôn qua, trên mặt một hồi nóng, thả tay xuống, nghiêng đầu chạy vào toilet.
Đúng lúc hai nữ phục vụ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp cũng đi ra, nhìn thấy cô, len lén cười vài tiếng rồi mới rời đi.
Cô biết bọn họ là đang cười mình cổ hủ, giống như thói quen, cũng không nói gì, đi vào bên trong vốc nước rửa mặt, nhưng không dám đụng vào mấy cái vết thương kia.
Nhìn mình trong gương, gương mặt tái nhợt và tiều tụy, tóc rối bù xốc xếch, mắt sưng đỏ vô hồn, áo sơ mi bạc màu được giặt sạch và quần jean, nhưng đã là quần áo tốt nhất của cô, đôi tay vốn là trắng noãn hôm nay lại có chút thô sáp.
Lần đầu tiên có cảm giác đau lòng của mình, cô khóc, khóc đến rất thương tâm, chưa từng có như vậy.
Kể từ sau khi bố mẹ mất, gần mười năm rồi, đều là tự mình một người sống sót đến bây giờ, bất kể bị uất ức gì, bất kể khổ sở khó chịu cô độc như thế nào, đều chỉ có thể tự mình gánh vác một mình, chịu đựng một mình, ngay cả đối tượng có thể bày tỏ cũng không có, một bả vai để có thể dựa vào cũng không có, đột nhiên cô không biết mình còn sống đến tột cùng là vì cái gì.
Cô bé nào không muốn có một mái nhà ấm áp, cô bé nào không thích quần áo xinh đẹp, không thích hoa hồng, không thích búp bê vải đáng yêu?
Ai không muốn mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp trước khi ra khỏi cửa? Ai không hi vọng có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, tự mình muốn đi làm việc?
Nhưng cô sống được thật quá mệt mỏi, mệt mỏi muốn buông tha tất cả, khóc đủ rồi, cũng giống như mệt lả, nhưng tâm tình thay đổi tốt hơn rất nhiều.
Cô thở một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương,
nói: “Cười một cái!”
“Nếu như mà tôi là cô, tôi đã sớm không làm ở chỗ này rồi, không nhìn ra cô ta là cố ý gây khó khăn cho cô sao?” Thanh âm của một người con gái truyền đến từ sau lưng, Chiêm Hiểu Đường xoay người lại, là trưởng ban La Toa, là người xinh đẹp nhất trong cái khách sạn này, nhân viên phục vụ cực kỳ có khí chất, cũng là người mà Chiêm Hiểu Đường thưởng thức nhất ở chỗ này, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nói chuyện với cô câu nào.
Chiêm Hiểu Đường ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Chị của cô có lẽ biết vấn đề ở đâu, trong các cô có một người quyến rũ bạn trai trước, cũng là bạn trai đầu cô ta yêu ba năm.”
Thì ra là như vậy! Chiêm Hiểu Đường lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách cô ta đối với mình cuồng loạn như vậy.
Mới vừa rồi cùng rời khỏi với cô ta chính là bạn trai mới? Chỉ là bên người cô ta liên tục đổi bạn trai.
“Người đàn ông kia tên là Ngải Luân, nổi danh mỹ nam, nói năng ưu nhã, gia thế hiển hách, cơ hồ tất cả phụ nữa cũng lấy chung đụng với anh ta là vinh dự lớn, lần này lại còn coi trọng người phụ nữ này, càng ngày càng không biết thưởng thức rồi.” La Toa nói.
“Anh ta chính là. . . . . .” Chiêm Hiểu Đường kêu lên: “Ngải Luân trong truyền thuyết kia chính là anh ta?”
Bạch mã hoàng tử trong lòng của vô số phụ nữ nhân, cái tên xuất hiện trong miệng phụ nữ nhiều nhất, cư nhiên chính là anh ta? Một người không có nhân phẩm như vậy!
Ngay từ mấy năm trước, Chiêm Hiểu Đường đã nghe qua không ít tin đồn có liên quan đến anh ta, đều nói anh ta là người đàn ông bí mật, cũng không phải là người gốc Athen, lại có rất ít người biết anh ta rốt cuộc đến từ nơi nào, có người nói là nước Pháp, có người nói là Italy cũng có người nói là Iraq, nhưng mà những thứ này Chiêm Hiểu Đường cũng không quá quan tâm, bởi vì những chuyện này căn bản không hề có quan hệ với cô.
...