Old school Easter eggs.
*Danh ngôn tình yêu:
08:06 - 19/11/2015

“Hừm, bị ngươi nhìn ra rồi.” Đàm Chiêu Quân không e dè thừa nhận mình cố ý khiêu khích, nhún nhún vai. “Thật có lỗi a, thấy mỗi ngày Doãn trang chủ công việc tràn ngập, loay hoay sứt đầu mẻ trán, hai vị lại mỗi ngày ở bên ngoài tiêu dao, chơi bời lêu lổng, ta chính là nhịn không được muốn thay hắn nói ra bực dọc.”


Doãn Thức Kiêu nổi giận rống lên.”Chúng ta khi nào thì ở bên ngoài tiêu dao, chơi bời lêu lổng hả?!”


“Mỗi ngày a! Ta nói rất rõ ràng rõ ràng, ngươi không chỉ có đầu là không tốt, còn nghễnh ngãng a!”


“Ngươi —”


“Kiêu!” Doãn Thức Hoa cảm thấy thời gian này số lần thở dài so với quá khứ tổng phải nhiều hơn. “Tốt lắm, Đàm cô nương, van cầu ngươi buông tha chúng ta đi.”


“Được rồi! Ta nể Doãn nhị thiếu gia mở miệng cầu, trở lại chuyện chính, ta có việc muốn thảo luận với các ngươi một chút, đi theo ta.” Nói xong, nàng xoay người trở lại Hà viện.


“Này . . . người kia, ta thật muốn vặn gãy cổ nàng!” Mở ra mười ngón, Doãn Thức Kiêu nghiến răng nghiến lợi.


“Được rồi, Kiêu, đừng quên nàng là đại tẩu tương lai, hơn nữa nàng cảm thấy giận dữ bất bình thay đại ca, ngươi không phát hiện ra sao?” Doãn Thức Hoa nở nụ cười, cũng bởi vì phát hiện điểm ấy, cho nên hắn mới có thể hạ mình “Cầu nàng” buông tha bọn họ.


Nghe vậy, Doãn Thức Kiêu sửng sốt. Nói cũng đúng, nàng đích xác là cảm thấy giận dữ bất bình thay đại ca!


“Đây không phải đại biểu nàng đối với đại ca. . . . . .”


“Ừ.” Doãn Thức Hoa gật đầu.


“Được rồi, vì đại ca ta sẽ không so đo cùng nàng”


“Hai người các ngươi, còn đứng yên ở đó làm cái gì? Muốn làm tượng đá cứ nói…, ta sẽ giúp đỡ bọn ngươi một tay!”


Phát hiện hai người không đuổi theo, Đàm Chiêu Quân quay đầu kêu.


“. . . Đáng giận! Ta vẫn muốn bóp chết nàng!”


“Thu Phong, ngươi ra ngoài đi.” Vừa vào nhà, Đàm Chiêu Quân lập tức phân phó.


Thu Phong sửng sốt, nhìn thấy hai vị Doãn thiếu gia đi theo phía sau tiểu thư, trong lòng có chút chần chờ. “Tiểu thư . . .”


“Đi giúp ta bị chút điểm tâm cùng trà, một lát nữa ta hẳn sẽ cần.” Cùng với cặp song sinh thảo luận xong, nàng phải cần bổ sung một chút đồ ăn.


“Vâng” Thu Phong buộc lòng phải nghe lời lui ra.


“Các ngươi lại đây.” Đợi nha hoàn lui ra sau, Đàm Chiêu Quân lập tức hướng hai huynh đệ ngoắc, đem việc làm nàng bận rộn vài ngày, bản thiết kế cuối cùng đã được quyết định tốt đặt lên bàn.


Hai huynh đệ tiến lên, mắt nhìn không biết kia là bức vẽ gì, nghi ngờ nhìn nàng.


“Đây là cái quỷ này nọ gì a?” Doãn Thức Kiêu dẫn đầu kêu lên.


Doãn Thức Hoa cũng hỏi: “Ngươi nói có việc là muốn chúng ta xem bức vẽ kỳ quái này à?”


“Không phải, là mời các ngươi đến kêu quỷ.” Nàng tức giận trắng mặt liếc nhìn hai người vài lần.


“Được rồi, là ta nói lỡ, xin hỏi Đàm cô nương bức vẽ này . . . có dụng ý gì?” Doãn Thức Hoa nhìn tỉ mỉ bức vẽ kỳ quái … ghế dựa … hẳn là ghế dựa đi, tuy rằng nó có nhiều hơn hai cái bánh xe thật to, phía trước còn có hai cái bánh xe nhỏ.


“Các ngươi có biết thợ mộc nào có tay nghề tốt không? Ta muốn thử làm ra cái ghế kia.”


Hắn càng nghi ngờ. “Người thì có, nhưng mà cái ghế này dùng làm gì?”


“Để cho Doãn trang chủ dùng.”


“Cho đại ca?” Doãn Thức Kiêu kinh ngạc.


“Chỉ cần Doãn trang chủ ngồi trên cái ghế này là có thể hành động độc lập, các ngươi không biết như vậy là rất thuận tiện sao?”


Hai huynh đệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng bắt đầu xem kỹ bức vẽ cái ghế kỳ quái kia, càng xem lại càng thấy cách thức kia có thể làm.


“Việc tìm người sẽ do ta phụ trách.” Doãn Thức Hoa lập tức nói. “Nhưng mà, ta nghĩ muốn thành hình khả năng có chút khó khăn, một ít chi tiết phải từ ngươi phụ trách cùng thợ mộc thảo luận.”


“Ta biết.” Nàng sảng khoái gật đầu đồng ý. “Ngươi phải mất bao lâu mới có thể tìm được người?”


“Người thì có sẵn vài cái, nhưng trước hết phải cho bọn họ nhìn xem thiết kế, xem bọn hắn có năng lực làm hay không.”


“Việc này là đương nhiên, bức vẽ này các ngươi cứ lấy đi đi.” Đàm Chiêu Quân đem bức vẽ cuộn tròn lại, giao cho hắn. “Ta hy vọng có thể hoàn thành trước khi ta cùng Doãn trang chủ thành thân.”


“Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng không dám cam đoan, dù sao thời gian không còn nhiều lắm.” Hắn gật đầu, nhận lấy bức vẽ.


“Đợi chút.” Doãn Thức Kiêu đột nhiên nâng tay ngăn bọn họ đang thảo luận lại. “Chuyện này đại ca biết không?”


Đàm Chiêu Quân lắc lắc đầu. “Chưa cùng Doãn trang chủ nhắc tới, thì sao?”


“Ta không cho rằng đại ca sẽ bằng lòng nhồi trên cái ghế kia đi khắp nơi.”


Nàng nhíu mày. “Vì sao không muốn?”


“Lòng tự trọng của đại ca cực cao, ngồi trên cái ghế kia, không phải là chiêu cáo thiên hạ, hắn là người tàn phế sao?”


“Ta sẽ giải thích, chỉ có điều ta xin hỏi Doãn Tam thiếu gia, toàn bộ Bích Liễu sơn trang, có ai không biết hai chân Doãn trang chủ bị phế?” Đàm Chiêu Quân ung dung hỏi lại.


Doãn Thức Kiêu nhất thời không nói gì được, quả thật tất cả mọi người đều biết.


“Ta lại xin hỏi, toàn bộ Hàm Dương thành, có ai cho rằng Doãn trang chủ hoàn hảo như trước đây?” Nàng lại hỏi.


Hắn lại không nói gì, sắc mặt càng khó nhìn.


“Tốt lắm, nếu thiên hạ đã sớm đều biết, xin hỏi, làm sao phải cần kiêng dè?” Đàm Chiêu Quân hai tay vòng ngực liếc nhìn hai người. “Dù sao các ngươi chỉ cần theo lời của ta đi làm, phụ trách tìm được người có thể làm ra cái ghế kia là được, về phần Doãn trang chủ, ta một chút cũng không trông cậy vào các ngươi, ta sẽ chính mình phụ trách.”


“Tốt, người ta sẽ phụ trách tìm được.” Doãn Thức Hoa gật đầu, đúng lúc đè lại đệ đệ kém chút nữa lại nổi giận.”Kiêu, việc chuẩn bị hôn lễ giao cho ngươi, chúng ta phân công nhau tiến hành.”


“Đã biết.” Doãn Thức Kiêu buộc phải thối mặt đáp ứng, nhìn Đàm Chiêu Quân. “Ngươi thật sự không để ý hai chân đại ca bất động, hay là nghĩ bởi vì dù sao chỉ có ba năm, cho nên đại ca như thế nào cũng không sao cả?”


“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”


“Ngươi bây giờ không phải nói lời vô nghĩa sao?!” Hắn không kiên nhẫn quát.


“Nói thật, cả hai đều đúng.” Nàng nhún vai.


“Cái gì cả hai đều đúng? Ngươi đáp cho có lệ à!”


Nàng chậc một tiếng. “Nam nhân quan trọng là … trong óc có gì, ta cự tuyệt điều kiện Doãn trang chủ đưa ra – gả cho ngươi, lại cùng các ngươi thỏa thuận, đáp ứng gả cho Doãn trang chủ thì các ngươi nên hiểu ta coi trọng là cái gì mới đúng.” Nàng liếc xéo hắn, không quên thuận miệng lại chửi hắn. “Hơn nữa, dù sao ta cũng chỉ tạm thời là Doãn phu nhân, sẽ không nhất định phải để ý đến vấn đề này đi, đây chính là nguyên nhân ta nói là ” cả hai đều đúng “, bây giờ Doãn Tam thiếu gia đã hiểu ra chưa?”

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online