pacman, rainbows, and roller s
*Danh ngôn tình yêu:
09:09 - 03/05/2015


giác xấu hổ cơ hồ muốn đem Đường Y Nặc ép điên khùng.


Cô theo bản năng muốn khép lại hai chân, giống như phát hiện ý đồ của cô, Diệp Hân Dương dùng đầu gối chống đỡ tại chính giữa hai chân của cô, đầu lưỡi trấn an mà liếm qua khoang miệng của cô, cho đến khi cô từ từ mềm hoá lần nữa.


Mãi cho đến khi miệng huyệt dần dần phân tán ra một chút chất lỏng trong suốt, ngón tay thon dài chợt dời đi Chiến Địa, mượn chất lỏng trơn trượt, anh từ từ dò vào cấm địa phái nữ, cho dù là một ngón tay, địa phương chưa bao giờ tiếp nạp qua vật thể vẫn phát ra gào thét, từ thói quen khoái cảm lập tức biến thành thống khổ xé rách, Đường Y Nặc ứng phó không kịp theo bản năng muốn cắn môi chịu đựng, quên mất cái lưỡi một mực trong cổ họng cô đang hoành hành ngang dọc.


“È hèm!”


Diệp Hân Dương cứ tưởng đang gặp mộng xuân cực kỳ hương diễm, cái giấc mộng này từ sau mười bốn tuổi, anh sớm đã thành thói quen rồi, mà nữ chính của giấc mơ cũng vĩnh viễn chỉ có một. . . . . . Đường Y Nặc.


Mặc dù mỗi lần tỉnh lại nhìn quần lót dính ướt, cũng áy náy đến không cách nào đối mặt cô, nhưng cho dù ở trong hiện thực cuộc sống xa lánh cô, vẫn không thể ở ban đêm kéo cô vào trong mộng, theo Đường Y Nặc lớn lên, biến thành một cô gái xinh xắn đáng yêu, giấc mộng của anh càng xuất hiện thường xuyên hơn, thậm chí ngay cả trên thực tế cũng muốn trực tiếp đem cô đụng ngã, hung hăng chận lại miệng của cô, để cho cô không thể tiếp tục nói ra những thứ đả thương người kia.


Anh chính là một người cầm thú như vậy.


Mãi cho đến sáu năm trước, anh tức giận trong tuyệt vọng đi Nhật Bản, vì để cho mình có thể đem cô gái kia hoàn toàn trục xuất từ trong đầu anh ra, anh cưỡng bách mình không được ngủ, nhưng người thì dù sao cũng không phải làm bằng sắt , lần thứ nhất anh đang lim dim trong phòng trực thì phát hiện thế nhưng mình lợi dụng hơn một giờ này lại mơ thấy đang tạm biệt Đường Y Nặc, anh cũng có chút nhận mệnh, dù thế nào đi nữa anh cùng cô đại khái cả đời sẽ không bao giờ có thể gặp nhau nữa .


Có lẽ là bởi vì thái độ thuận theo tự nhiên này, sau này anh cũng không hề thường xuyên mơ thấy những giấc mộng đó nữa, từ Nhật Bản trở lại Đài Loan, giấc mộng này đối với anh mà nói, vẫn là lần đầu tiên.


Chỉ là, giấc mộng lần này cùng lúc trước có chút bất đồng, chân thật đến quá mức, liền đến khoái cảm cũng lần lần gia tăng, nhưng lại có thể cảm thấy đau đớn? Liếm miệng một cái, thậm chí nếm đến mùi vị máu tươi.


Trong não hỗn độn thoáng qua một tia ánh sáng, Diệp Hân Dương chợt có một loại dự cảm xấu, anh hốt hoảng mở mắt, cô gái nhỏ phía dưới nhắm chặt hai mắt, lông mi xoăn mà dài run rẩy như cánh bướm nghịch ngợm bay theo gió, đôi môi đỏ mọng phiếm ướt át Thủy Quang, một bộ đã bị hung hăng thương yêu.


Tình cảnh giống như đã từng quen biết, buổi tối đầu tiên anh ôm cô ngủ, cũng là như thế, nhưng hôm nay hiển nhiên tình huống nghiêm trọng hơn, anh đem cái tay không đúng đắn rút về, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt sềnh sệch, anh cuống quít từ trên người cô nhảy xuống, vừa muốn xuống giường, lại bị cô gái nhỏ sau lưng kéo lấy cánh tay.


Thì ra là, Đường Y Nặc phát hiện động tác của Diệp Hân Dương chậm chạp không hề động đậy, thân thể đã bị trêu chọc có chút khó nhịn mà nghĩ đòi hỏi nhiều hơn, lại không dám mở miệng yêu cầu, đợi một lát sau, thế nhưng anh trực tiếp rời đi, cũng nữa cố bất cập quá nhiều, cô theo bản năng mở mắt, bắt được anh.


“Diệp ca ca, Mi Mi thích việc làm anh đối với em lúc nãy, tiếp tục có được hay không?” Nói đến đây dạng lời nói không biết thẹn, liền bên tai cũng đỏ.


Bị một đôi mắt to ngập nước nhìn, Diệp Hân Dương chỉ cảm thấy trong bụng tà hỏa cháy sạch càng phát ra lợi hại, nhưng anh biết hiện tại không phải lúc.


Anh ngăn cái tay nhỏ bé không ngừng run rẩy kia, mặt bất đắc dĩ nói: “Mi Mi, bây giờ em quên mất rất nhiều chuyện, mặc dù tuổi thật là hai mươi ba tuổi, thực sự số tuổi cũng chỉ có năm, cho nên không hiểu ý nghĩa của loại chuyện như vậy, đây là chuyện giữa người lớn với nhau mới có thể làm, nếu quả thật anh đối với em tiếp tục làm, vậy thì thật là đang bắt nạt em.”


“Cái gì số tuổi thật, Mi Mi không hiểu, Mi Mi không sợ Diệp ca ca bắt nạt.” Đường Y Nặc từ trên giường bò dậy, nắm tay Diệp Hân Dương chính là một hồi loạn hôn.


Theo lòng bàn tay hiện mở một hồi tê dại, giống như đạo lam sắc dòng điện trực đạt trái tim, Diệp Hân Dương định trụ bất động, cúi đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ xinh đẹp, thanh âm mười phần không thể làm gì: “Bởi vì em không hiểu, cho nên anh mới không thể đụng vào em a.” Đối mặt hấp dẫn như vậy, anh lại còn không có biến thành một con sói nhào tới, Diệp Hân Dương cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.(e đây cũng khâm phục a thật,đã nói là quân tử động khẩu bất động thủ mà,a này đúng là quân tử,trên giường mà nãy h cái miệng cứ tía lia,nhào vô đi a, s nói nhiều zị ba)


Đường Y Nặc không nghĩ tới chính mình đã để xuống e thẹn vẫn sẽ bị cự tuyệt, hơn nữa còn là lý do như vậy, cô cảm thấy hoang đường cực kỳ, trong lòng khổ sở thành hoạ, trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hân Dương sải bước mà đi vào phòng rửa tay, cửa”Pằng” một tiếng vô tình khép lại.


Cho dù như vậy bị cự tuyệt, cô cũng không có dũng khí nói cho Diệp Hân Dương, thật ra thì khi tỉnh lại ở bệnh viện, cũng đã đem toàn bộ chuyện tình nhớ ra.(đó thấy k,k có thịt ăn r,làm mấy bạn đọc của tui ăn chay bữa h=))))))))))))))))))


Cô là Đường Y Nặc, là Diệp Hân Dương ghét nhất, ghét nhất đại tiểu thư.


Nhìn Diệp Hân Dương dịu dàng gọi cô “Mi Mi” , cô chỉ cảm thấy giống như bị tưới một bụng không khí lạnh lẽo, tứ chi trong nháy mắt lạnh thấu, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cố tình đại não đầy máu, nhìn bộ dáng chưa bao giờ đối với cô biểu lộ nụ cười dịu dàng, liền không ngừng được một hồi tim đập.


Cô nhớ đoạn mấy ngày này cô mất trí nhớ tự xưng là “Mi Mi” , Diệp Hân Dương vẫn không thích cô chung quy lại dùng thanh âm dịu dàng dụ dỗ cô, thậm chí sẽ cho cô nụ hôn ngủ ngon, thậm chí sẽ ôm cô ngủ chung.


Đãi ngộ như vậy đều là ước mơ tha thiết đã lâu của cô, còn không dám hy vọng xa vời sẽ có một ngày có thể phủ xuống tại trên người của chính mình, cho dù đãi ngộ này là thành lập khi cô mất trí nhớ, trí lực thoái hóa, cùng tự xưng là “Thư Mi” , cô cũng không cách nào bỏ qua.


Cho nên, nghe Diệp Hân Dương mặt ân cần nói: “Mi Mi, có phải hay không rất đau?” Thì cô tự nhiên nói : “Diệp ca ca ở đây, Mi Mi cũng không đau.”


Thật, chỉ có anh đang ở đây, cô cũng không đau, chỉ cần anh ở đây.

...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online