Ring ring
*Danh ngôn tình yêu:
12:36 - 27/07/2015
phía sau, hoà vào toán cận vệ đang toả ra sát khí ngút trời.

Đến lúc này, Vĩnh Kỳ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã ký tên vào bản hợp đồng sinh tử kia...

Bằng không, bất chấp mọi trở ngại, Vĩnh Kỳ sẽ lập tức tìm đến bên Ái Hy mà ôm thật chặt vào lòng.

Nhưng quyền hạn của bản hợp đồng kia... không cho phép Vĩnh Kỳ làm thế.

Và nếu thật sự Vĩnh Kỳ có thể ôm lấy Ái Hy, thì đôi tay của người con gái ấy cũng sẽ nhẫn tâm đẩy Vĩnh Kỳ ra xa...

Vì vòng tay mà Ái Hy cần, vốn dĩ không phải là vòng tay của Vĩnh Kỳ.

Minh Vỹ nhíu mày nhìn vào khoảng không trước mặt, đôi chân bắt đầu cất bước tiến vào bên trong, kèm theo chất giọng ra lệnh.

- “Trừ Hạo Thần, những người còn lại không được vào trong.” - Theo tình hình hiện tại, tốt hơn là càng ít người vào sẽ càng tốt.

Bước chân Minh Vỹ và Hạo Thần tiến vào bên trong, gấp gáp như đang lo sợ mình sẽ đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng.

Bên ngoài, Vĩnh Kỳ đứng lẫn trong toán cận vệ, đôi mắt xuất hiện những ánh nhìn u uất.

...

- “Tịnh Nhi, cho em này.” - Triết Dạ nắm lấy bàn tay của Tịnh Nhi, sau đó đặt vào lòng bàn tay một chiếc đồng hồ cát bé xíu màu đen.

- “Sao lại là màu đen?” - Tịnh Nhi nhíu mày nhìn chiếc đồng hồ cát đang nằm gọn trong tay, giọng điệu có chút khó chịu.

- “Vì màu đen hợp với em hơn...” - Gương mặt Triết Dạ thoáng buồn, sau đó nở một nụ cười gượng, có lẽ đây là lần cuối Triết Dạ được gần Tịnh Nhi. - “... nếu ai đó hoặc có việc gì khiến em buồn, cứ lật ngược chiếc đồng hồ cát này lại, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

- “Tại sao em lại phải lật ngược cái thứ vô nghĩa này trong khi em đã có anh?” - Tịnh Nhi phụng phịu gương mặt, đưa tay đấm đấm vào ngực Triết Dạ, gương mặt vô cùng khó chịu. - “Này! Thấy không? Mỗi lần em không vui anh cứ để em đánh anh vài cái là được.”

- “Không hề vô nghĩa.” - Triết Dạ lập tức lên tiếng phủ định, trên môi nở một nụ cười cay đắng. - “Chỉ cần em lật ngược đồng hồ cát theo truyền thuyết, em sẽ thấy thanh thản hơn.”

- “Em không cần biết!” - Tịnh Nhi đưa tay ôm lấy đầu, bướng bỉnh hét lên... đôi khi Triết Dạ luôn hành xử một cách khó hiểu, không giống với anh thường ngày chút nào.

- “Sắp tới...” - Để mặc Tịnh Nhi cứ liên tục đấm vào người, Triết Dạ siết chặt vòng tay hơn, như đang cố gắng cảm nhận hơi ấm của người mình đang bảo vệ trong vòng tay. - “... có lẽ anh không thể ở cạnh em được nữa, anh phải đi xa.”

- “Mặc anh, anh cứ đi luôn cũng được, em không cần anh bảo vệ!” - Dường như đã quá mức chịu đựng, Tịnh Nhi tức giận quát lên, ngoảnh mặt sang hướng khác giận dỗi... ai cho phép Triết Dạ được quyền rời xa Tịnh Nhi cơ chứ?

- “Có lẽ... lần này sẽ không trở về nữa...” - Đôi môi Triết Dạ khẽ mấp máy, phát ra một câu nói nhỏ, rất nhỏ... và dĩ nhiên, Tịnh Nhi hoàn toàn không thể nghe được câu nói đầy đau đớn ấy.

...

Truyền thuyết đồng hồ cát sao? Nực cười!

- “Cô không có gì để nói sao?” - Tịnh Nhi cầm trong tay một chiếc đồng hồ cát màu đen, đứng tựa vào tường, vô thức lật ngược chiếc đồng hồ cát trong tay, đôi mắt mơ hồ dán chặt vào vật thể nhỏ bé ấy...

Đôi mắt Tịnh Nhi đột ngột chuyển hướng nhìn, không chú tâm vào chiếc đồng hồ cát trong tay, lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ nhắn đang ngồi bất động trên sàn.

Phía đối diện, Ái Hy đang ngồi bệt dưới nền đất lạnh lẽo, cúi gầm mặt, mái tóc đặc trưng màu café sữa phủ kín gương mặt nhỏ xinh, tạo nên một góc tối trên gương mặt đáng yêu ấy.

Không gian vẫn tĩnh lặng, những hạt cát li ti nhẹ nhàng rơi qua lỗ hổng sang mặt bên kia đồng hồ cát...

Đột ngột Tịnh Nhi siết chặt bàn tay đang nắm giữ chiếc đồng hồ cát lại, bắt đầu cất bước đến gần chỗ Ái Hy, sau đó cúi người xuống.

- “Đau không? Mất anh Triết Dạ, cô có đau bằng tôi không?” - Đưa tay nâng mặt Ái Hy lên, Tịnh Nhi gằn giọng, đôi mắt dần tối lại.

Tịnh Nhi biết chứ... biết rõ, nỗi đau Ái Hy đang phải gánh chịu đau như thế nào.

Nhưng liệu nó có đau bằng khoảnh khắc Tịnh Nhi tận mắt trông thấy thi thể nhợt nhạt không chút sinh khí của Triết Dạ không?

Chỉ trong một phút ngắn ngủi khi nhìn thấy Triết Dạ nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền lại, như đang ngủ một giấc thật ngon.

Từ khoảnh khắc ấy, trái tim Tịnh Nhi như chết đi, cả người cứ không ngừng run lên đau đớn...

Cảnh vật xung quanh... chỉ độc nhất một màu trắng lạnh lẽo, là màu của tử vong!

Đưa tay chạm vào bàn tay đang buông lơi ấy, Tịnh Nhi không hề cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, thứ Tịnh Nhi nhận thấy là cảm giác lạnh buốt từ bàn tay ấy.

Dù cho Tịnh Nhi siết chặt bàn tay Triết Dạ hơn, dù cho những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má rơi nhẹ nhàng xuống bàn tay ấy...

... vẫn không thể khiến Triết Dạ lại ấm áp như ngày xưa.

Tịnh Nhi cười nhạt, từ tốn nâng gương mặt của người đối diện lên.

*Rầm*

Lại thêm thứ âm thanh bạo lực vang lên khiến Tịnh Nhi giật mình, ngừng động tác đang thực hiện lại, ngoảnh mặt về phía cửa phòng.

- “Hàn Minh Vỹ, hắn đến nhanh hơn tôi nghĩ.” - Gượng người đứng dậy, Tịnh Nhi vẫn đưa mắt nhìn về phía cửa phòng dò xét.

Căn phòng này nối liền với một đại sảnh lớn, có lẽ Minh Vỹ đã tìm đến được cửa phòng đại sảnh!

Đưa tay kéo mạnh Ái Hy đứng dậy, Tịnh Nhi đang hành động một cách thô bạo, nhưng dường như Ái Hy không hề có ý định hợp tác, tiếp tục ngồi bệt xuống sàn.

Không hẳn là Ái Hy không muốn hợp tác, nhưng thật sự lúc này Ái Hy đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất cảm giác.

Lúc này, trong mắt Ái Hy dường như mọi vật không hề tồn tại, và đại não hoàn toàn không hề hoạt động.

Tịnh Nhi nheo nheo mắt, cười khinh bỉ, buông tay để mặc Ái Hy muốn làm gì thì làm, cúi người xuống, cầm chiếc đồng hồ cát màu đen đưa ra trước mặt Ái Hy.

- “Biết đây là gì không?”

Đôi mắt vô hồn của Ái Hy bắt đầu có một hướng nhìn nhất định, nhưng không nhìn chiếc đồng hồ cát, mà là nhìn Tịnh Nhi.

- “Anh Triết Dạ đã tặng nó cho tôi...” - Tịnh Nhi nói lấp lửng, sau đó lật đồng hồ cát lại. - “... kẻ nhẫn tâm giết anh Triết Dạ là Minh Vỹ! Hắn đã đến đây, cô không muốn trả thù sao?”

Chiếc đồng hồ cát trong tay Tịnh Nhi được thả rơi tự do, vỡ tan thành những mảnh pha lê trong suốt, hoà lẫn cùng những hạt cát đen tuyền ảm đạm...

...

- “Ái Hy đâu?” - Minh Vỹ gằn giọng, đôi mắt trừng lên nhìn Điền Huân đang đứng trong một góc khuất của đại sảnh, dáng vẻ ung dung.

Lúc này, không chỉ Minh Vỹ đang nhìn Điền Huân đầy căm tức, mà còn có cả Hạo Thần.

Từ lúc bước vào khu nhà máy bỏ hoang này, dĩ nhiên không cần đi tìm thì Minh Vỹ cũng biết rõ đối với một tên bệnh hoạn như Điền Huân thì chắc chắn sẽ muốn lặp lại lịch sử năm xưa...

Trước câ...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online