Teya Salat
*Danh ngôn tình yêu:
13:07 - 27/07/2015
như tất cả những nhân vật nổi tiếng đều được mời đến, cho nên tiệc này cũng có thể coi là long trọng nhất. Khách khứa ai lấy cũng rất hoành tráng, điều này đủ cho thấy tầm ảnh hưởng của Bắc Lâm lớn như thế nào. Hơn nữa nơi này chính là khách sạn tư nhân của Mạc Tu Lăng, trang hoàng phải nói là vào hạng nhất trong toàn quốc.

Đương nhiên, điều này càng cho thấy địa vị của Mạc Tu Lăng hôm nay, hơn nữa còn phô trương thế lực của mình ở toàn miền Bắc.

Giang Nhân Ly khoác tay Mạc Tu Lăng, hai người bọn họ vừa ra đại sảnh liền thu hút ánh mắt của mọi người ở đây. Mạc Tu Lăng cũng nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt thản nhiên, hơn nữa còn tỏ rõ sự quyết đoán trong ánh mắt. Giang Nhân Ly liếc mắt liền trông thấy Tả Dật Phi. Cô mở miệng: "Bà xã của anh nợ tiền người ngoài đấy."

Mạc Tu Lăng nhìn thoáng qua Tả Dật Phi, sau đó khẽ ừ hứ một tiếng: "Vẫn may là em được gả cho một người có tiền."

Giang Nhân Ly cười: "Ý của anh là sẽ giúp em trả nợ a!"

Mạc Tu Lăng trừng mắt nhìn cô không nói g. Trước đó không lâu còn mới tặng cho Tả Dật Phi công trình kia, còn chưa biết thu được bao nhiêu lời, vậy mà cô còn không biết xấu hổ mà mở miệng.

Cố Diễn Trạch đi vào thu hút toàn bộ sự chú ý. Tuy rằng lần này mở tiệc rượu là vì anh ta nhưng rõ ràng là anh ta cố ý đến muộn. Còn chưa hợp tác mà đã ra oai.

Giang Nhân Ly đánh giá Cố Diễn Trạch, trẻ hơn so với cô tưởng tượng. Người phụ nữ bên cạnh chính là vợ anh ta.

Cố Diễn Trạch đi đến: "Mạc tổng thứ lỗi, tắc đường quá lâu cho nên đến muộn. Tôi xin chịu phạt ba chén."

Lời này đúng là nghe không ra một kẽ hở. Giang Nhân Ly cười nhìn về phía Mạc Tu Lăng, anh không nói gì.

Cố Diễn Trạch uống hết ba ly rượu sau đó hứng thú nhìn Giang Nhân Ly: "Đã được nghe qua Mạc tổng cưới được một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay mới biết lời đồn không hề giả. Từ lâu đã muốn chiêm ngưỡng dung nhan Mạc phu nhân tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội."

Biết rõ phụ nữ cũng chỉ là để chưng diện mà nói như vậy. Có điều Giang Nhân Ly lại rất hứng thú nhìn Bùi Sơ Ảnh đang đứng sau Cố Diễn Trạch: "Người ta nói con gái miền Nam đều xinh đẹp thông minh, tổng giám đốc Cố mới đúng là con mắt tinh tường."

Cố Diễn Trạch lúc này mới kéo Bùi Sơ Ảnh đến bên cạnh: "Nào, đây là Mạc tổng, mời anh ấy một ly đi."

Bùi Sơ Ảnh thoạt nhìn dường như có chút không muốn, nhưng vẫn uống.

Giang Nhân Ly nghi hoặc, sao cô lại cảm thấy hình như Cố Diễn Trạch là cố ý.

Giang Nhân Ly lấy tư cách là chủ nhà mời Bùi Sơ Ảnh đi nói chuyện, để hai người đàn ông ở lại. Cô cảm thấy Bùi Sơ Ảnh rõ ràng tâm trạng không tốt, có chút sợ hãi, có vẻ không thích ở nơi này. Bản thân cô cũng không thích nhưng đã tới đây rồi cô vẫn phải tỏ ra tự nhiên,vậy mà Bùi Sơ Ảnh lại không làm được.

Dù sao thì đi giao tiếp xã hội cũng nên tỏ ra khách khí một chút, Bùi Sơ Ảnh không thể nào không biết điều đó. Giang Nhân Ly cũng không bận tâm, cô rất tự nhiên giới thiệu cho Bùi Sơ Ảnh những người cô ta không biết. Giang Nhân Ly đưa Bùi Sơ Ảnh lên sân thượng, sau đó mới tỉ mỉ quan sát cô ta. Rất dịu dàng, càng nhìn càng cảm thấy có khí chất. Có điều cô không thích kiểu phụ nữ này, đều chỉ là Quỳnh Dao mà thôi. Tiểu tam ấy à, ai cũng xinh đẹp như ai, đã vậy lại còn được cả điểm nhu nhược!

Nghe nói bọn họ mới kết hôn không lâu, Giang Nhân Ly cười: "Cố phu nhân bình thường thích làm gì?"

Bùi Sơ Ảnh suy nghĩ một chút: "Không nhiều lắm, hiện tại tôi đang làm việc ở một bệnh viện."

Theo lý mà nói cô ta không cần đi làm nữa, chỉ với thân phận hiện tại, cho dù muốn làm việc cũng sẽ tìm được một chỗ rất tốt. Giang Nhân Ly tựa hồ đã hiểu ra: "Cố tổng hẳn là không biết?"

"Cô rất thông minh."

"Chỉ là suy đoán."

"Vậy Mạc phu nhân thích làm gì?"

"Tôi cái gì cũng thích, và có lẽ cái gì cũng không thích." Giang Nhân Ly cười cười: "Nghe nói Cố phu nhân vẽ tranh rất đẹp."

Bùi Sơ Ảnh sắc mặt thay đổi một chút.

Giang Nhân Ly lập tức đã nhận ra: "Cô đừng hiểu lầm, chỉ là tôi thỉnh thoảng đi xem triển lãm, có lần đã từng xem được bức tranh "Trời thu bi thương". Có điều vẫn chưa được vinh hạnh thấy những tác phẩm lớn của cô."

"Chỉ là vẽ chơi mà thôi."

Giang Nhân Ly lắc đầu, cô cũng hiểu hội họa, tất nhiên sẽ hiểu được Bùi Sơ Ảnh là đang khiêm tốn. Nhưng có vẻ như cô ta không muốn đề cập tới chuyện này.

Giang Nhân Ly đưa cô ta ra ngoài này, phát hiện cô ta dường như không muốn có người bên cạnh mình, cho nên cô mượn cớ rời đi. Làm người, cũng nên thức thời một chút.



Chương 61 - Cảm giác phiền toái



Cố Diễn Trạch và Mạc Tu Lăng dường như trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Có điều ai cũng biết người Trung Quốc đều giỏi ngụy trang, sẽ hết sức cố gắng mà đem tầng tầng lớp lớp tiếng Trung ra để phát huy.

Hơn nữa, sau khi nói chuyện xong, chuyện đầu tiên Cố Diễn Trạch làm không phải là đi xem vợ mình. Giang Nhân Ly nhìn Bùi Sơ Ảnh đứng một bên. Người ta nói nhìn người đã có thể nhìn ra tính cách, Bùi Sơ Ảnh này lúc đầu chính là dịu dàng nhu nhược, không tranh không đoạt, nhưng dường như lại khiến người ta buông không được. Người như thế chỉ còn chờ thời cơ tốt là sẽ tìm được một người đàn ông sẵn sàng yêu thương cô ta. Cô lại nhìn Cố Diễn Trạch, anh ta đang một mình đi ra ban công.

Ban công ở đây rất ít, hơn nữa phong cảnh trên mỗi ban công lại không giống nhau. Những chỗ này đều được chuyên gia thiết kế, tuy rằng có chút không được tự nhiên.

Giang Nhân Ly đi ra phía trước: "Cố tổng sao lại ở đây một mình ngắm cảnh, lẽ nào ở ngoài này ngắm cảnh tốt hơn rượu ngon món ngon trong kia?"

Cố Diễn Trạch cười. Anh biết nếu như trả lời là đúng vậy thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ nói là do Mạc Tu Lăng săp xếp không tốt khiến anh cảm thấy không thoải mái, nếu anh nói không phải thì cô sẽ lại hỏi vì sao anh còn đứng đây. Tốt nhất là nên im lặng. (ẹc, hại não quá, ở đâu ra mà toàn siêu nhân thế này hả trời????)

"Vậy Mạc phu nhân sao lại ra đây?"

"Cố tổng là khách quý của chúng tôi, tôi đương nhiên không thể để Cố tổng đơn độc ở đây rồi."

Cố Diễn Trạch trong mắt xẹt qua một ý cười: "Vậy cô không sợ Mạc tổng một mình ở trong kia cũng đơn độc sao?"

"Khách lớn hơn chủ."

Bốn chữ đã nói lên thân phận của bọn họ. Cố Diễn Trạch chính là khách quý của bọn họ, cho nên cô có nghĩa vụ phải quan tâm đến anh ta, còn Mạc Tu Lăng, ạnh chính là chủ nhân nơi này.

Cố Diễn Trạch lắc đầu. Người với người sao lại khác nhau đến vậy? Có điều anh sẽ không mong muốn người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện, giữ ở nhà thật tốt.

"Tôi hẳn nên cảm thấy vinh h...
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
U-ON C-STAT
Wap truyện NVGT TheGioi360 Blogradio Trắc Nghiệm Online