13:07 - 27/07/2015
hắn sẽ quấy rầy hai người, nên mới để cho ba mẹ hưởng thụ một chút thế giới của hai người.""Mấy đứa này thật là...sao lại nghĩ như vậy chứ!" Hoàng Tư Liên đỏ mặt thật là hiếm thấy.
Diệp Tư Đình đang xem TV liền mở âm thanh lớn hơn một chút, tay cô ta nắm chặt lại. Cô ngồi một hồi, lúc này mới đi vào bếp giúp Bạch Thanh Hà rửa chén, "Mẹ, để con rửa cho."
Bạch Thanh Hà nhìn ra phía quan sát xung quanh một chút, sau đó liền nhỏ giọng nói "Tình huống vừa rồi con cũng đã thấy, phải làm sao bây giờ?"
"Ai biết được sau này thế nào?"
Bạch Thanh Hà lắc đầu, "Mẹ cũng chỉ có một mình con thôi, con làm gì thì mẹ cũng sẽ giúp con. Nhưng mẹ thật không muốn con lại giẫm lên vết xe cũ. Con xem, cho dù là hiện tại Giang Thánh Minh cũng chưa cho mẹ danh phận chính thức nữa. Ông ấy đem công ty giao cho Giang Nhân Mạn, lại rất yêu thương Giang Nhân Ly. Con nói mẹ phải làm cái gì bây giờ?"
"Mẹ đừng lo lắng, mẹ theo ba nhiều năm như vậy, ba chắc chắn sẽ suy nghĩ cho mẹ mà."
"Chỉ mong là như vậy!"
Giang Thánh Minh thấy Mạc Tu Lăng đối Giang Nhân Ly như vậy, lo lắng cũng từ từ buông xuống. Đứa con gái này luôn luôn không hiểu được trong lòng nó nghĩ gì, mọi người nói Giang Nhân Mạn tính cách giống Uông Tố Thu, nhưng ông lại cho rằng nhìn Giang Nhân Ly lại thấy hình ảnh của Uông Tố Thu. Hoài niệm đó vẫn giấu kín trong lòng ông nhưng cố chấp lại làm ông quên đi sự không chung thủy của mình. Đã nhiều năm rồi, ai cũng đã già, cũng gần quên hết những quá khứ, bản thân mình đã làm chuyện không đúng, vẫn cảm thấy thật có lỗi nhất vẫn là Uông Tố Thu.
Ông không có mặt mũi nào đi gặp bà, vì vậy ông lại càng thương Giang Nhân Ly hơn.
Buổi trưa đang ăn thì lại bị gián đoạn, nên Hoàng Tư Liên lần này muốn đích thân xuống bếp, hiếm khi Mạc Tu Lăng mới về nhà nên bà rất muốn nấu ăn.Hoàng Tư Liên bận rộn trong nhà bếp, và Mạc Chí Hạo lại là trợ thủ đắc lực của bà.
Giang Nhân Ly nhìn hai người bận rộn như vậy "Trước đây không cảm thấy ba mẹ giống như vậy lại thật là hạnh phúc."
Mạc Tu Lăng trong tay cầm một điếu thuốc, nhưng không có hút, anh thản nhiên nhìn cô, "Đó là bởi họ không có điều gì giấu diếm nhau, luôn tin tưởng nhau cho tới giờ, cho dù là ba anh có đi tìm..."
"Sao?" Cô chăm chú nhìn anh, "Tìm cái gì?"
"Em không thể đặt quan tâm đến nửa câu đầu được à?"
"Không thể."
Mạc Tu Lăng cúi đầu im lặng hút thuốc.
Chương 43 - Người lạ
Lúc Giang Nhân Ly gọi điện thoại đến, Mạc Tu Lăng chỉ suy nghĩ vài giây, rồi lập tức goi điện yêu cầu hủy lịch trình buổi chiều và buổi tối cùng ngày. Bây giờ là giai đoạn bận rộn, cho đến khi anh lên máy bay vẫn còn phải xử lý công việc. Thực sự là bận đến tối tăm mặt mũi, ai cũng không khiến anh nghỉ ngơi được.
***
[Giang Nhân Đình">
Mạc Tu Lăng vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi. Giang Nhân Đình nhìn lông mày anh nhíu lại, thật muốn đưa tay lên chạm vào, nhưng tay vừa đưa ra giữa không trung liền thu lại.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tu Lăng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cô đã từng vô số lần trong mơ nhìn thấy diện mạo ấy, anh quay đầu lại cười với cô. Sau đó, cô liền có dũng khí nỗ lực quên mình. Những ngày học ở trường, cô cố gắng đến nhường nào chỉ có bản thân cô biết. Cô căn bản không có năng khiếu trời cho, cho nên chỉ có thể nỗ lực hết mình để mang lại cho mình mọi thứ. Hàng ngày cô đều ôm từ điển tra từng từ một, ép buộc bản thân nói chuyện phiếm thật nhiều với người nước ngoài. Cô vẫn luôn kiên trì, chỉ vì muốn biến mình thành một con người mới.
Hai năm nay, cô liên tục thay đổi bản thân, hoàn thiện mình. Cô muốn trở thành một người ưu tú, có thể đứng bên cạnh anh, giờ đây cô đã đạt được mục tiêu của mình. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô nguyện ý làm tất cả mọi việc.
Vẫn là gương mặt quen thuộc này, khiến cô kiên trì cho tới nay.
Hiện tại, gần như vậy, quen thuộc như vậy, thật như vậy. Trong lòng cô cảm thấy chua xót nhưng lại vui sướng vô hạn. Chỉ vì giờ khắc này, mà cô đã cố gắng không ngừng, trở thành một người có tư cách sánh vai bên cạnh anh.
Cô nhỡ kỹ năm mười tuổi, gia đình bọn họ tới sống ở khu nhà này. Hơn nữa quan hệ giữa Giang Thánh Minh và Mạc Chí Hạo lúc ấy cũng không bình thường, cho nên hai nhà thường xuyên qua lại với nhau. Mà Giang Nhân Mạn và con gái lớn là họ Mạc có quan hệ rất tốt, thường xuyên lui tới Mạc gia chơi. Bạch Thanh Hà muốn Giang Nhân Mạn đưa cô ra ngoài chơi cho nên Giang Nhân Mạn cũng mang theo cô đến nhà họ Mạc.
Năm ấy, Mạc Tu Lăng mười hai tuổi, khuôn mặt sáng sủa nho nhã. Giang Nhân Đình thấy anh, bất giác nở nụ cười.
Giang Nhân Mạn lên trên lầu hai vào phòng chị Mạc, còn Mạc Tu Lăng ở lại nhìn cô hỏi: "Em chính là Đình?"
Trước khi tới đây, cô không biết lại có một giọng nói có thể thấm vào ruột gan như vậy, khiến cho đáy lòng phát sinh một niềm vui sướng.
Cô gọi anh là anh Tu Lăng.
Giang Nhân Mạn không để ý tới cô cũng không sao, cô còn có anh Tu Lăng.
Mạc Tu Lăng sẽ đưa cô đi chơi, dạy cô rất nhiều điều cô không biết.
Mười một tuổi, rất nhiều người trong trường học đi xe đạp. Giang Nhân Đình cũng năn nỉ Mạc Tu Lăng dạy mình.
Mạc Tu Lăng nghe vậy thì sắc mặt có vẻ không tốt nhưng vẫn đồng ý.
Lúc ấy, Giang Nhân Đình mới biết được, anh Tu Lăng trong lòng cô là người có thể làm được mọi thứ hóa ra lại cũng có chuyện anh không làm được. Anh không biết đi xe đạp. Vì muốn dạy cho Giang Nhân Đình mà anh nỗ lực học. Anh ngã xe rất nhiều lần, nghiêm trọng nhất là một lần đâm vào tảng đá lớn, anh bị chảy rất nhiều máu.
Giang Nhân Đình vừa khóc vừa chạy tới: "Anh Tu Lăng, đừng tập nữa, em không thích đi xe đạp. Em không muốn học nữa, anh Tu Lăng cũng đừng tập nữa."
Đó là lần đầu tiên cô biết được bí mật của Mạc Tu Lăng, khả năng giữ thăng bằng của anh rất kém.
Nói đến thì thực lạ. Sau đó Giang Nhân Đình rất ghét xe đạp. Cho dù thấy ai đi xe đạp cũng phản cảm. Cô cho rằng cả đời này Mạc Tu Lăng sẽ không thể đi xe đạp nhưng sau đó anh vẫn kiên trì học.
Đó là ngày Mạc Tu Lăng kết thúc năm hai cao trung. Sau khi được nghỉ hè, anh liền ở nhà tập xe đạp.
Giang Nhân Đình rất lo lắng. Cô không hiểu vì sao Mạc Tu Lăng nhất định phải học cho bằng được. Cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, không học được anh nhất định không từ bỏ. Anh vốn rất thông minh, chuyện học tập tuy rằng không lười biếng nhưng cũng không quá cô gắng như vậy, thậm chí còn tự mình dành thời gian giải trí khá nhiều. Nhưng riêng chuyện xe đạp, anh lại tập rất nghiêm túc, trong ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Giang Nhân Đình không hiểu được vì sao anh lại làm như vậy.
Giang Nhân Ly nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng trong ánh mắt c...